Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 97




Trong hội nghị triều đình ngày hôm sau, Văn đế công bố quyết định để Vân Hạc nắm quyền lực kiểm soát binh phủ.

Không có bất ngờ gì xảy ra, quyết định của Văn đế đã bị rất nhiều quần thần phản đối.

Kiểm soát binh phủ - đây là quyền hạn mà chỉ Thái tử và Vương gia mới có! Vân Tranh không có chức danh gì, tại sao lại có kiểm soát binh phủ?

Nhưng dù quần thần có phản đối thế nào chăng nữa, Văn đế vẫn không thay đổi quyết định.

Sau khi tan triều, Thục Phi vội vàng tìm Từ Thực Phủ. Nước đi này của Văn đế khiến nàng ta cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn.

Mặc dù trước đó Văn đế đã nói trong hội nghị triều rằng tuyệt đối không bao. giờ phong Vân Hạc lên làm Thái tử, nhưng ai biết Văn đề có bị động kinh rồi thay đổi ý định hay không?

Giờ đến quyền lực kiểm soát binh phủ mà Văn đế cũng giao cho Vân Hạc, việc phong Vân Hạc làm Thái tử cũng không phải là không thể.


Thấy Thục Phi nôn nóng bất an, Từ Thực Phủ lại cười ha ha, nói: “Không cần lo lắng!” Từ Thực Phủ cười nói như không: “Đối với chúng ta, đây là chuyện tốt!”

“Chuyện tốt ư?” Thục Phi khó thở: “Như này mà vẫn là chuyện tốt à?”

“Tất nhiên là chuyện tốt rồi!” Từ Thực Phủ cười ha ha: “Yên tâm đi! Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không phong kẻ vô dụng kia lên làm Thái tử đâu! Đây là cách mà Thánh Thượng bù đắp cho tên bất lực đó đấy!”

Từ Thực Phủ chua ngoa, đanh đá hơn Thục Phi nhiều, y đã nhìn ra bí mật đằng sau chuyện này từ trước khi tan triều.

“Bù đắp à?” Thục Phi suy tư một lúc, cau mày nói: “Dù là bù đắp thì đây vẫn không thể là chuyện tốt được! Điều này chứng tỏ Thánh Thượng đã bắt đầu coi trọng kẻ vô dụng đấy rồi!”

“Coi trọng thì chưa tới, cùng lắm cũng chỉ là chú ý nhiều hơn chút mà thôi.” Từ Thực Phủ lắc đầu cười: “Thánh Thượng đã cho hắn quyền lực kiểm soát binh phủ, chắc chắn sẽ không để hắn đi Sóc Bắc nữa! Như vậy chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội đối phó hắn!”

Hả? Thục Phi hơi sửng sốt, nàng ta cẩn thận ngẫm lại, hình như có chuyện như vậy thật!

Chỉ tại kẻ vô dụng Vân Hạc này mà đến bây giờ Vân Lệ vẫn phải quỳ trong Thái Miếu. Thù cũ thêm hận mới, nàng ta tuyệt đối không bỏ qua cho Vân Hạc!

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Thục Phi oán hận: “Chúng ta phải nhanh nghĩ cách đối phó với tên vô dụng kia!”

“Chuyện này cứ để từ từ đã” Từ Thực Phủ lắc đầu nói: “Vân Hạc vừa lập được nhiều công lao như vậy, bây giờ đang là thời điểm hắn nổi bật, tỏa sáng nhất. Nếu đối phó hắn vào lúc này sẽ dễ dẫn lửa thiêu thân!”

Thục Phi ngẫm nghĩ, sau đó khế gật đầu.

Cùng lúc đó, Vân Hạc cũng dẫn người tới kho quân giới Công Bộ.


Người của Công Bộ đã được Văn đế thông báo là chuẩn bị năm trăm bộ giáp và binh khí.

“Giáp vảy?” Vân Hạc nhìn áo giáp trước mặt, hắn bỗng nhíu mày.

Giáp vảy này rất nặng, được thiết kế theo cách lấy những tấm sắt phủ lên ngoài lớp da mềm mại.

Một bộ giáp như vậy ít cũng phải hơn ba mươi cân.

Trưởng khi thấy sắc mặt Vân Hạc không đúng lắm thì vội nói: “Lục điện hạ, đây là do chính Thánh Thượng hạ lệnh. Giáp vảy này là áo giáp hạng hai rồi, ngay. cả Vũ Lâm Vệ cũng chỉ mặc giáp vảy bình thường mà thôi!”

Còn về những bộ giáp hạng nhất kia thì chỉ tướng quân mới có tư cách mặc! Hắn chỉ có năm trăm binh phủ mà cũng đòi mặc áo giáp hạng nhất ư?

Vân Hạc xua tay, lắc đầu nói: “Không cần giáp vảy, giáp vảy này quá giá trị, cho ta năm trăm bộ áo giáp da là được rồi!”

“Hả?” Trưởng kho kinh ngạc, ngay cả ba người Đỗ Quy Nguyên cũng há hốc mồm.

Không cần giáp vảy, muốn áo giáp da? Đây là điên hay gì? “Hả cái gì?” Vân Hạc khua tay: “Mau đổi thành áo giáp da đi!”


Ba người Đỗ Quy Nguyên muốn ngăn cản, nhưng Vân Hạc lại khẽ lắc đầu với bọn họ.

Tất nhiên, trưởng kho rất vui trước yêu cầu của Vân Hạc nên lập tức gọi người đổi lấy năm trăm bộ áo giáp da, còn chu đáo chất đồ lên xe giúp đám người Vân

Hạc.

Trên đường về, ba người Đỗ Quy Nguyên cứ luôn nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt kỳ lạ, không biết họ đang thầm chửi Vân Hạc là đồ ngốc hay có suy nghĩ gì khác.

“Có phải các ngươi đang nghĩ điện hạ là đồ ngốc không?” Vân Hạc cười, dò hỏi.

“Có lẽ điện hạ có những suy tính khác!” Đỗ Quy Nguyên cười khổ.

Thay vì giáp vảy lại đi chọn áo giáp da, đây chẳng phải đồ ngốc ư?