Đứng phía sau Mục Thuận là một đám Vũ Lâm Vệ, trên tay người nào. cũng đang nâng đồ. Vừa nhìn đã biết là ban thưởng!
Ừm, nể mặt được ban thưởng nên hắn không so đo chuyện bị quấy rầy mộng đẹp nữa!
"Lục hoàng tử Vân Hạc, Lục hoàng tử phi Thẩm Hinh tiếp chỉ..."
Thấy Vân Hạc đã ra, Mục Thuận lập tức đề cao giọng nói.
Vân Hạc và Thẩm Hinh ngoan ngoãấn quỳ xuống tiếp chỉ.
"Thánh thượng có chỉ: Lục hoàng tử Vân Hạc nỗ lực phá bỏ âm mưu Bắc Hoàn, trình lên phương pháp đúc thép, có công lớn với quốc gia. Nay phá lệ phong Lục hoàng tử Vân Hạc thành Tĩnh Bắc vương, trao chức vị Trung Võ tướng quân tứ phẩm..."
Sau đó chính là rất nhiều đồ được ban thưởng.
Nhưng Vân Hạc không có lòng dạ để để ý tới đống ban thưởng kia.
Tĩnh Bắc vương!
Trung Võ tướng quân tứ phẩm!
Hình như Trung Võ tướng quân có thể thống lĩnh đại quân chín nghìn người?
Vả lại bản thân lại là Vương gia, có thể chiêu mộ riêng một đội quân coi như thân binh!
Hai bên gộp lại thành một phần!
Lại còn có tới một nghìn người!
Tính ra chẳng phải bản thân hắn đã thống lĩnh quân đội hơn mười nghìn người hay sao?
Trời ơi!
Niềm hạnh phúc tới quá đột ngột!
Trấn Bắc vương đổi thành Tĩnh Bắc vương?
Chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại khác biệt một trời một vực.
Tĩnh Bắc, nghĩa là nhất định phải tới Sóc Bắc và Bắc Hoàn chiến đấu tới chết!
"Lục điện hạ, Lục điện hạ..."
Trong lúc Vân Tranh đang suy tư bối rối mất phương hướng, giọng của Mục Thuận đã vang ngay bên tai.
Vân Hạc nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nâng tay tiếp chỉ: "Nhi thần lĩnh chỉ tạ ơn!"
"Chúc mừng điện hạ."
Mục Thuận giao thánh chỉ vào tay Vân Hạc, nói: "Sau này lão nô nên gọi điện hạ là Vương gia rồi!"
"Đâu có đâu có."
Vân Hạc kéo Thẩm Hinh đứng lên, nói tiếp: 'Mục tổng quản cứ gọi ta là Lục điện hạ cũng được, dù ta là Vương hay là tướng quân thì từ đầu tới cuối vẫn là nhỉ tử của phụ hoàng."
Thật trung thành!
Vẫn nên ra vẻ một chút!
Vừa nhận được bao nhiêu lợi ích, dẫu sao cũng nên nói vài lời dễ nghe một chút. Hơn nữa dù hắn đã được phong Vương thì gọi hắn là Điện hạ cũng không hẳn là không thể.
Hắn là Vương gia, nhưng cũng là Lục hoàng tử!
Chỉ cần Văn đế còn tại vị thì dù ai gọi hắn "Lục điện hạ" cũng không được coi là lễ tiết.
"Lão nô chắc chắn sẽ chuyển lời của Điện hạ cho Thánh thượng không sót một chữ. Nếu Thánh thượng mà biết, có lẽ người sẽ vô cùng vui vẻ." Mục Thuận bật cười, lại nói tiếp: "Chắc Điện hạ không biết, vì phá lệ phong Điện hạ làm Vương mà hôm nay Thánh thượng đã phải tranh cãi một trận rất lớn với quần thần..."
Thật hay giả vậy?
Phụ hoàng còn cãi nhau với cả quần thần hay sao?
Vân Hạc vội vã kéo Mục Thuận tới gần, hỏi chuyện kỹ càng tỉ mỉ một lượt.
Nói tới chuyện này thực ra rất đơn giản.
Văn đế muốn phá lệ cũ phong Vân Hạc làm Vương, tất nhiên sẽ dẫn tới những tiếng phản đối từ quần thần.
Cuối cùng Văn đế nổi giận, nói thẳng ra nếu các hoàng tử khác chịu tới Sóc Bắc và Bắc Hoàn huyết chiến thì ông ấy sẽ phong Vương như thế!
Văn đế vừa nói xong thì không còn ai dám lên tiếng phản đối nữa. "Phụ hoàng đã quyết định dụng binh với Bắc Hoàn rồi sao?"
Vân Hạc đè nén kích động trong lòng xuống, lên tiếng hỏi.