Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 162




Không bao lâu, bọn họ bèn đến nơi trú quân của ky binh.

Lúc này vừa hay các ky binh đang điểm danh, một đám ky binh đang cưỡi ngựa chiến đợi điểm danh.

Vân Hạc nhìn sơ lược một cái, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Chỉ có một ít ky binh vậy ư? Nhiêu đây chắc là không đến hai ngàn người

"Chỉ có một ngàn năm trăm người thôi ạ."

Tiêu Định Vũ trả lời: "Nếu như không phải điện hạ thắng được ngựa chiến của sứ đoàn Bắc Hoàn, cả Thần Võ Điện chắc sẽ không đến một ngàn ky binh!"

Tiêu Định Vũ biết chắc chắn Vân Hạc không hiểu tình hình Lục Vệ Hoàng Thành, lại giải thích với Vân Hạc.

Trước kia, ky binh toàn bộ Lục Vệ Hoàng Thành đều không đến sáu ngàn người.

Vũ Lâm Vệ với tư cách là Cung Thủ, gần như là không có ky binh.

Dù sao, Vũ Lâm Vệ cũng không thể suốt ngày tổ chức huấn luyện ky binh trong hoàng cung.


Thần Võ Quân vốn có một ngàn ky binh, chỉ là năm ngoái bị đào thải một số ngựa chiến già yếu, lại không có ngựa chiến mới bổ sung vào, nên dẫn đến số ky binh không đến một ngàn.

Tả Hữu Đồn Vệ cũng giống như Thần Võ Quân vậy, không đến một ngàn ky binh.

Dù ky binh nhiều nhất là Tả Hữu Kiêu Ky vệ, số lượng những ky binh khác cũng không quá một ngàn năm trăm.

Nghe Tiêu Định Vũ giới thiệu, Vân Hạc không khỏi kinh ngạc. Hắn ngược lại cũng biết triều đại Đại Càn rất thiếu ngựa chiến. Nhưng không nghĩ tình trạng khan hiếm ngựa chiến nghiêm trọng đến vậy.

Ngay cả ky binh Lục Vệ Hoàng Thành cũng ít thì huống hồ chỉ các bộ đội của Châu quận.

Ky binh chủ lực của triều đại Đại Càn dự là đều phân bố ở khắp các biên giới?

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Vân Hạc, Tiêu Định Vũ không khỏi than thở: "Thật ra, trước đây ngựa chiến cũng không khan hiếm đến vậy, chỉ là năm năm trước cuộc chiến Sóc Bắc, triều ta tổn thất quá lớn."

Võ Thần Quân và Tả Hữu Đồn Đồn Vệ trước đây đều có ba ngàn ky binh.

Nhưng Văn Đế thân chỉnh Sóc Bắc, điều không ít ky binh.

Sau khi chiến đấu, những ky binh và ngựa chiến còn sống đều ưu tiên bổ sung đến Bắc Phủ Quân, bọn họ liền trở thành bộ dạng đáng thương như bây giờ.

"Ôi"

Vân Hạc sâu kín thở dài một tiếng: "Cũng là tại Bắc Hoàn đáng chết kia gây hại."

"Ai nói không phải đâu?" Tiêu Định vũ đi theo thở dài một tiếng, còn nói: "Hiện giờ điện hạ biết việc ngài thắng được 10 ngàn con ngựa chiến là công lao lớn đến bao nhiêu rồi chứ?”

"Vẫn là đợi đến khi nào lấy được rồi hãy nói!" Vân Hạc lắc đầu cười một cái.


"Cũng đúng!"

Tiêu Định Vũ gật đầu, lại tự cười khổ nói: "Song dù cho có lấy được, cũng sẽ ưu tiên bổ sung cho Bắc Phủ quân và Tả Hữu Kiêu Ky Vệ, nhất định không có phần của thần."

Văn Đế đã bổ sung cho hắn ta sáu trăm ngựa chiến tốt rồi.

Nếu lại có thêm ngựa chiến, nhất định sẽ không bổ sung cho hẳn ta.

Trong lúc hai người nói chuyện, Ky đô úy đã bắt đầu huấn luyện ky binh.

Vân Hạc đều thấy hết, không khỏi gật đầu.

Có thể thấy được, Tiêu Định Vũ vẫn có tài trị quân.

Những trang bị của số ky binh này đều rất hoàn mỹ, còn trang bị cung tiễn, ky thương, mã tấu, còn có cây lao dùng để ném, khải giáp và lân giáp đều là trang bị quan trọng.

Một bộ trang bị như thế này, sợ là cần phải tốn rất nhiều ngân lượng.

Vân Hạc vừa gật đầu vừa hỏi: "Chi phí cho số ky binh nay mỗi năm chắc tốn không ít."

"Thật sự không ít."


Tiêu Định Vũ gật đầu nói: "Chỉ riêng bộ vũ trang trên người bọn họ, cũng đã mất hơn hai ngàn lượng, một người một ngựa một năm tốn cũng khoản hơn năm trăm lượng bạc..."

Nghe những lời này của Tiêu Định Vũ, Vân Hạc ngạc nhiên.

Nếu tính theo như vậy, số ngân lượng ít ỏi trong tay hắn, cố gắng hết mức cũng chỉ có được vài ngàn ky binh thôi?

Hơn nữa, còn phải trong tình trạng đã có ngựa chiến! Còn chưa được coi là ky binh hạng nặng! Ky binh hạng nặng nhất định còn phải tốn tiền nhiều hơn.

Không có đầy đủ tiền và lương thực, trò chơi ky binh này, thật sự là chơi không nổi!

Sau đó, Tiêu Định Vũ lại dẫn Vân Hạc đến cách doanh trai khác đi một vòng, mới quay về soái doanh của mình, bắt đầu dạy Vân Hạc một số kiến thức cơ bản của việc lĩnh quân tác chiến.

Vân Hạc tuy nghe mệt mỏi buồn ngủ, nhưng vẫn là miễn cưỡng lên tinh thần tiếp tục nghe.

Xấp xỉ đến gần trưa, Vân Hạc cùng với Tiêu Định Vũ đi về hướng phủ Dụ Quốc Công...