Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 146




Thăng ngốc này, con mẹ nó, ngươi muốn ông đây cười chết sao! Hắn còn chưa nói ra chuyện này, ngược lại hắn ta đã nói ra rồi! Hắn ta sợ đòn hiểm quá ít sao!

Đi kèm với tiếng ho khan kịch liệt của Vân Hạc, ánh mắt mọi người đều dừng trên người hắn.

Thẩm Hinh tức giận muốn chết, suýt nữa nàng đạp hắn một phát. Khu khụ có ích lợi gì?

Chính mình không có tiền đồ còn thích cá cược, hay rồi, Vân Lệ nói ra trước mặt mọi người, nợ lại không hết được!

"Lão Lục!" Văn đế sắc bén nhìn Vân Hạc: "Có chuyện này thật không?"

Vân Hạc cố gắng nhịn cười, hắn còn véo mạnh vào người, lúc này mới giả vờ gục đầu, dáng vẻ ủ rũ, gật đầu thừa nhận.

"Các ngươi đánh cược thế nào?” Văn đế lại hỏi Vân Lệ. Vân Lệ lập tức nói ra.

Sắc mặt Văn đế đột nhiên trầm xuống, ông ấy lớn tiếng quát: "Lão Lục, ngươi đây là ghen tị với Tam ca ngươi sao?"

Vân Hạc lắc đầu: "Nhi thần không dám ghen tị với Tam ca." "Vậy tại sao ngươi phải cược với Tam ca ngươi?" Văn đế truy hỏi.


Vân Hạc suy nghĩ, hắn ấp úng trả lời: "Nhi thần... Nhi thần chỉ không nghĩ rằng Tam ca sẽ thắng..."

"Xem ra ngươi rất có ý kiến với Tam ca ngươi!" Văn đế híp mắt lại, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm Vân Hạc. "Không có, không có..."

Vân Hạc ra sức xua tay: "Nhi thần không cố tình gặp Tam ca, nhưng bởi vì bị 'Tam ca trào phúng không săn được mồi, nên nhi thần thấy bực bội, cho nên..."

"Nói hươu nói vượn!"

Vân Lệ lập tức bác bỏ: "Ta trào phúng ngươi khi nào? Ta vốn có ý tốt tặng ngươi hai con mồi, kết quả ngươi cũng không cảm kích! Lão Lục, ta biết ngươi vì chuyện lần trước mà ghi hận ta, nhưng ta dám thề với trời, chuyện ngươi gặp phải không hề liên quan đến ta!"

Vân Lệ vừa nói vậy, vừa chửi thầm.

Thăng khốn này, còn muốn nói hắn ta không tốt trước mặt phụ hoàng?

Nghĩ đến chuyện dạo này hắn được sủng ái, hắn có thể xoay người?

Phế vật, vĩnh viễn đều là phế vật!

Văn đế đen mặt nhìn Vân Hạc: "Trẫm đã nói, người ám sát ngươi là người Bắc Hoàn! Ngươi còn nghỉ ngờ Tam ca ngươi phái người làm?"

"Nhi thần không dám." Vân Hạc cúi người giả vờ ngoan ngoãn. "Tốt nhất là vậy!"

Văn đế nhìn Vân Hạc đầy cảnh cáo, ông ấy lại hỏi: "Ngoài chuyện đánh cược, ngươi còn muốn nói gì không?”

Vân Hạc hiểu được, đây là Văn đế muốn hắn nói ra chuyện con mồi đã bị bắn chết từ trước.

Thế nhưng, hắn không ngu như vậy đâu!

Vậy nên hắn bày ra dáng vẻ khúm núm với Văn đế, không dám nói ra.


Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu không nói gì.

"Lát nữa trẫm sẽ xử lý ngươi!"

Văn đế không có được đáp án mình muốn, trong lòng ông ấy rất tức giận.

Văn đế hít sâu, ông ấy kiềm nén cảm xúc muốn bùng nổ, cao giọng hỏi: "Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy trẫm sẽ tuyên bố, người thắng cuộc săn bắn hôm nay chính là Tam hoàng tử Vân Lệ!"

"Tạ ơn phụ hoàng!"

Vân Lệ cố nén sự kích động.

Trong mắt Văn đế chợt hiện lên một tia nghiêm nghị, ông ấy bảo Mục Thuận bưng cái hòm dài lên: "Trẫm đã nói, bảo vậy này sẽ là của người chiến thắng hôm nay! Lão Tam, tiến lên nhận thưởng!"

"Tạ ơn phụ hoàng!"

Vân Lệ lại tạ ơn, hẳn ta đi lên phía trước trong ánh mắt ghen tị của đám Hoàng tử khác, nhận lấy cái hòm trong tay Mục Thuận, cung kính cầm lấy.

Văn đế thấy Vân Lệ không có ý định mở cái hòm ra, ông ấy chủ động nhắc nhở: "Ngươi không nhìn xem bảo vật bên trong là gì sao? Nếu ngươi không hài lòng với lễ vật, trâm có thể cho ngươi đổi."


"Nhi thần không đổi!"

Vân Lệ vội vàng lắc đầu, hắn ta nghiêm chính nói: "Cho dù thứ gì phụ hoàng ban cho, ở trong mắt nhi thần đều là bảo vật."

Nghe xem, lời này thật là dễ nghe! Thả rắm cầu vồng bay đến tận trời rồi.

"Ngươi có thể nói như vậy, lòng trẫm cũng được an ủi!"

Văn đế dường như rất hài lòng với đáp án của Vân Lệ, ông ấy vừa gật đầu, vừa nói Vân Lệ: "Để cho các huynh đệ của ngươi xem bảo vật trong hòm đi! Để bọn họ mở mang tầm mắt!"

"Vâng!"

Vân Lệ tuân lệnh, hắn ta kìm nén sự kích động, chậm rãi mở cái hòm ra.

Dường như hắn ta rất muốn nhìn thấy ánh mắt ghen tị của đám huynh đệ này.

Nhưng mà, ngay khi cái hòm được mở ra, mắt Vân Lệ trừng to, sự tươi cười trên mặt cứng đờ.