Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 100




Đợi thoát khỏi sự khống chế của Văn đế, nhất định phải làm một thanh đao hoa văn lông chim! Vân Hạc thầm hạ quyết tâm.

“Bịch bịch....” Đúng vào lúc này, tiếng vó ngựa vang bên ngoài. Vân Hạc giương mắt nhìn, thấy Thẩm Hinh cưỡi ngựa phi tới. Mặc dù Thẩm Hinh không mặc quân phục, nhưng lúc nàng ngồi trên lưng ngựa lại toát ra khí chất anh hùng.

Nữ nhân này, lúc ngồi trên lưng ngựa rong ruổi thật đẹp làm sao!

Ngựa phi tới trước cửa tiệm rèn, Thẩm Hinh xinh đẹp xoay người xuống ngựa, Vân Hạc nhìn thấy lại

vô cùng khó chịu.

Khoe khoang cái mẹ gì! Chỉ tại ông đây không có thời gian tập cưỡi ngựa, nếu không ngươi đừng hòng sánh được!

“Đúng là ngươi đang ở đây!” Thẩm Hinh đứng trước cửa tiệm rèn, nhìn khuôn mặt xám như tro của Vân Hạc.

Thành thật mà nói thì, dáng vẻ của Vân Hạc lúc này có hơi chật vật. Mặc dù hắn không đích thân nhúng tay làm, nhưng trong lò rèn rất bụi bặm, nhiệt độ cũng nóng cực kỳ, mồ hôi rồi cộng thêm đống tro bụi bám dính vào mặt khiến hắn trông bẩn thỉu.


“Sao ngươi lại tới đây?” Vân Hạc lau tro bụi trên mặt mình, cười rồi dò hỏi.

Thẩm Hinh hừ nhẹ: “Vừa nấy ta tới phủ ngươi, nghe người ta nói Lục điện hạ suốt ngày làm nghề rèn ta còn không tin, nên cố tình tới đây xem thử.”

Làm nghề rèn? Mẹ nó chứ, ta đang khai thác khoa học kỹ thuật! Ngươi hiểu cái chó gì?

Vân Hạc chửi thầm trong lòng, khẽ hỏi: “Nhà các ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Có cần bên ta hỗ trợ không?”

“A, hoá ra ngươi vẫn biết hỏi à?” Thẩm Hinh tức tối nhìn Vân Hạc: “Ta còn tưởng Lục điện hạ đây đã quên chuyện thành hôn của chúng ta rồi chứ!”

Nàng chưa thấy người như vậy bao giờ!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Văn đế cố ý ban cho hắn một đặc ân, để hắn tuyển năm trăm binh phủ, kết quả là hắn hoàn toàn không để tâm gì tới việc tuyên binh.

Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là hôn sự của họ diễn ra, vậy mà hắn cũng chẳng quan tâm gì tới việc chuẩn bị hai bên, cả ngày chỉ biết chạy tới đây rèn sắt?

Làm thế để làm quái gì? Hắn định rèn luyện thân thể bằng nghề rèn này sao? Vân Hạc sờ mũi: “Không quên, chẳng phải ta đang bận ư?”

Thẩm Hinh bĩu môi: “Ngươi bận..” Nói được một nửa, Thẩm Hinh bỗng im bặt, nàng đổ dồn sự chú ý vào vật trên tay Cao Hợp.

“Hử?” Thẩm Hinh hơi kinh ngạc, nàng bước nhanh về phía trước, đoạt lấy mũi giáo trong tay Cao Hợp, nói: “Mũi giáo này thật xinh đẹp!”

Thẩm Hinh thích thú vuốt ve mũi giáo, dáng vẻ ấy như đang nhìn tình nhân của mình vậy.


Vân Hạc dám khẳng định rằng nữ nhân này thích mũi giáo hơn hắn vô số lần.

“Lục hoàng tử phi, đây là thép hoa văn là điện hạ dạy chúng thần rèn!” Một thợ rèn cười ha ha rồi nói với Thẩm Hinh.

“Hắn... Dạy các ngươi ư?” Thẩm Hinh ngạc nhiên nhìn thợ rèn. “Đúng vậy, chính Lục điện hạ dạy chúng thần rèn.”

Một thợ rèn khác cũng phụ hoạ theo: “Hai ngày nay Lục điện hạ đều ở cùng chúng thần chỉ để làm ra thép hoa văn này, người đã chịu rất nhiều khổ cực.”

“Ồ, Lục điện hạ, ngươi rất có bản lĩnh lấy lòng người khác đấy!” Thẩm Hinh nhướng mày nhìn Vân Hạc: “Bọn họ sợ ta nghĩ hai ngày nay ngươi chạy ra ngoài lêu lổng à?”

“Lêu lổng?” Vân Hạc vuốt cằm ngẫm nghĩ, sau đó còn gật đầu nói: “Đúng là ta nên tới Gia Thanh Lâu thể nghiệm và quan sát xem suy nghĩ của dân thế nào!”

Là một người hiện đại xuyên vào thế giới cổ đại, hắn cần phải đi thể nghiệm và quan sát về suy nghĩ của dân!

“Đi nhanh lên! Đừng nói ta ngăn cản ngươi.” Thẩm Hinh không để bụng, nàng lại đặt mũi giáo xuống,

cười như không cười: “E là cơ thể Lục điện hạ đây ốm yếu, giống như mũi giáo này, đẹp chứ không dùng được, chỉ là cái gối thêu hoa.”

Ý gì đây? Gối thêu hoa ư?


“Ta sẽ cho ngươi xem thử, có phải mũi giáo này chỉ đẹp chứ không dùng được hay không.”

Vân Hạc nổi giận, gọi người nhặt mũi giáo lên, sau đó bảo Cao Hợp lấy bội đao chém.

“Keng...”

Cao Hợp tung nhát chém đầu tiên, bội đao của hắn ta bị cắt làm đôi, trong khi mũi giáo kia chỉ bị xước nhỏ ở mép đầu, có thể nói là không tổn thương đến cọng

lông tóc nào.

Thấy cảnh tượng này, đừng nói là Thẩm Hinh, đến cả bọn người Cao Hợp cũng phải khiếp sợ.

Thép hoa văn này cứng đến vậy ư?

“Thấy gì chưa?” Vân Hạc nhướng mày nhìn Thẩm Hinh: “Ngọn giáo này của ta chẳng những đẹp mà còn rất cứng nữa!”