Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 339




Điều chỉnh tốc độ lên mức cao nhất, sau đó hai tay vung vẩy, hai chân dài miên man vạch ra bóng mờ, nhanh chóng chạy trên máy chạy bộ.

 



 

Tốc độ của cậu ta cực nhanh, căn bản không nhìn rõ động tác của đôi chân, chỉ có thể nghe thấy máy chạy bộ đang hoạt động với cường độ cao, liên tục phát ra tiếng vo vo.

 



 

Tất cả mọi người trong phòng tập đều nhìn đến ngây người.

 



 

Không nhìn nhầm chứ, vừa nãy cậu ta còn buộc thêm hai mươi cân tạ vào chân mình đúng không?

 



 

Đeo tạ mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy sao?!

 



 

Hơn nữa, chạy với tốc độ cao như vậy, cho dù đã được huấn luyện đặc biệt cũng không thể kiên trì được quá lâu, nhưng Hoắc An lại có vẻ rất thoải mái.

 



 

Sự bình tĩnh trên khuôn mặt và đôi chân chạy nhanh như bay tạo thành đối lập rõ rệt.

 



 

Tất cả mọi người đều đang chờ xem cậu ta kiệt sức, nhưng chờ rất lâu, không đợi được Hoắc An từ bỏ, ngược lại máy chạy bộ phát ra tiếng kẽo kẹt.

 



 

Hoạt động liên tục với cường độ cao khiến máy chạy bộ bắt đầu quá nhiệt, dường như sắp đến giới hạn chịu đựng của nó.

 



 

Vào lúc này, Hoắc An mới nhẹ nhàng tắt máy và bước xuống.

 



 

Sau một quãng thời gian dài chạy không ngừng nghỉ, máy móc gần như đã kiệt sức, còn hơi thở của cậu ta chỉ hơi nhanh hơn một chút, trán đẫm một lớp mồ hôi mỏng.

 



 

Cậu ta vừa lau mồ hôi, vừa tiến về phía máy chạy bộ thứ hai.

 



 

Mọi thao tác đều giống như trước.

 



 

Tốc độ chạy cũng không hề thay đổi.

 



 

Chẳng mấy chốc, máy chạy bộ thứ hai cũng bắt đầu quá tải và nóng lên, sau đó Hoắc An lại tiếp tục bình thản chuyển sang máy thứ ba…

 



 

Chứng kiến từng thiết bị lần lượt ngừng hoạt động, Hoắc An thở dài nói: "Các máy chạy bộ này có vẻ không đáp ứng nổi rồi.”

 



 

Dứt lời, cậu ta bước đến khu vực máy đẩy ngực.

 



 

Người quản lý đứng nhìn, ngỡ ngàng, còn những vị khách khác thì đã quên mất lý do họ đến đây, tập trung lại để xem sự kiện đang diễn ra.

 



 

Dù biết Hoắc An có thể lực phi thường, nhưng không ai ngờ rằng cậu ta lại mạnh mẽ đến như vậy!

 



 

Tiếp tục như vậy, những thiết bị này không phải đều bị cậu ta phá hỏng hết sao?

 



 

Đang nghĩ, điện thoại của quản lý đột nhiên reo lên, nhân viên bên khu suối nước nóng vội nói: "Không xong rồi! Cô mau qua xem đi, Từ Nhất Chu đến đây mát xa, đã làm cho hai người thợ mát xa ngã quỵ rồi!"

 



 

Nghe vậy, quản lý lại vội vàng chạy đến.

 



 

Vừa bước vào khu suối nước nóng, thấy hai thợ mát xa nổi tiếng của khu nghỉ dưỡng đang ngồi trong góc, hai tay run rẩy, thở hổn hển.

 



 

"Tôi chưa từng thấy khách hàng nào khó mát xa như vậy, tôi đã dùng hết sức bình sinh mà không thể làm cậu ta thư giãn được."

 



 

"Quản lý, xem ra tôi phải xin nghỉ một tuần rồi."

 



 

"Chẳng biết tại sao một chàng trai trắng trẻo như cậu ta lại khó mát xa như thế?"

 



 

Quản lý chạy vội vào, thấy Từ Nhất Chu tràn đầy sức sống đang nằm sấp trên giường mát xa, thợ mát xa mặc đồng phục đang dùng cả hai tay để mát xa vai cho cậu ta.

 



 

Người thợ dùng hết sức khiến mặt đỏ bừng, nhưng Từ Nhất Chu lại có vẻ không có phản ứng gì.

 



 

"Làm ơn dùng thêm chút sức nữa... Sức của anh hơi yếu."

 



 

Nghe vậy, thợ mát xa nổi giận.

 



 

Anh ta xắn tay áo, hít một hơi thật sâu, hai tay hợp lực ấn xuống vai Từ Nhất Chu, vì dùng quá nhiều sức nên nghiến răng nghiến lợi.

 



 

Thợ mát xa của khu nghỉ dưỡng đều là những người giàu kinh nghiệm trong ngành, lực ngón tay rất lớn, những vị khách khác căn bản không chịu nổi lực ấn như vậy.

Từ Nhất Chu nhìn thì hiền lành vô hại, cơ thể yếu ớt, nhưng lực đạo này lại làm cậu ta thoải mái đến mức giãn cơ mặt, cơ thể cũng dần thả lỏng.

 



 

Nhưng cường độ như vậy, thợ mát xa chỉ kiên trì được nửa phút đã phải chịu thua.

 

Ba người thợ mát xa ngồi cạnh nhau thở hổn hển.

 



 

Từ Nhất Chu ngồi dậy, cười rất ngây thơ:

 



"Xin lỗi, tôi đóng phim hành động thường dùng nhiều sức, đã lâu rồi không đi mát xa. Các anh còn thợ mát xa nào khác không? Vai trái đã mát xa xong rồi, bây giờ đến vai phải."

 



 

Ba người thợ mát xa nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng bò dậy chạy mất.

 



 

Quản lý: "....."

 



 

Khuôn mặt Từ Nhất Chu cực kỳ vô tội: "Sao họ lại bỏ đi?"

 



 

Quản lý giật giật khóe miệng: "Tôi... đi tìm thợ mát xa mới cho cậu, cậu đợi một lát."

 



 

Nói xong vội vàng đi ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi phòng mát xa, bộ đàm lại vang lên, lại là số phòng của Tiêu Hòa.

 



 

Nhìn thấy dãy số này, trong lòng quản lý lập tức có một dự cảm không lành.

 



 

Cô ta nhanh chóng bắt máy: "Xin hỏi quý khách cần gì ạ?"

 



 

Trong điện thoại, Tiêu Hòa nói: "Hạt dẻ các bạn vừa mang đến rất ngon."

 



 

"Cảm ơn lời khen của cô..."

 



 

Cô ta còn chưa nói hết lời, Tiêu Hòa lại nói: "Có thể mang thêm một trăm cân nữa không?"

 



 

"Cái gì?!"

 



 

Quản lý không kìm được nâng cao giọng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, trừng to mắt.

 



 

Vừa nãy bọn họ không phải mới vừa mang một trăm cân đến đó sao?

 



 

Mới chưa đến một tiếng, sao lại muốn nữa?

 

Hơn nữa, mở miệng là một trăm cân, chẳng phải là muốn dọn sạch toàn bộ hàng tồn kho của khu nghỉ dưỡng à?

 



 

Quản lý nhịn sự kinh ngạc, nói: "Thưa cô, khu nghỉ dưỡng Thiên Thượng Nhân Gian hiện đang thực hiện chính sách tiết kiệm, cấm lãng phí, mong cô hãy ăn hết rồi gọi thêm."

 



 

Tiêu Hòa: "Tôi ăn hết rồi mà."

 



 

Nghe vậy, quản lý không thể từ chối nữa, chỉ có thể đồng ý.

 



 

"Được, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người mang đến, cô đợi một lát."

 



 

"Cảm ơn."

 



 

Tiêu Hòa lịch sự cảm ơn, lại nói: "Khi đến thì tiện thể gọi luôn nhân viên vệ sinh mang vỏ hạt đi luôn nhé, tôi đã đóng gói sẵn rồi."

 



 

Cúp điện thoại, quản lý vội vã sắp xếp thợ mát xa mới cho Từ Nhất Chu, sau đó gọi thêm hai nhân viên công tác, đẩy một trăm cân hạt óc chó, một lần nữa đến phòng của Tiêu Hòa.

 



 

Quản lý cũng đi theo.

 



 

Cô ta không tin.

 



 

Mới chưa đến một tiếng, Tiêu Hòa làm sao có thể ăn hết một trăm cân hạt óc chó?

 

Ngay cả máy móc cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy.

 



 

Gõ cửa phòng.

 



 

Tiêu Hòa vừa mở cửa, bọn họ đã nhanh chân đi vào.

 



 

Số hạt óc chó trước đó đưa vào chất thành đống như núi, lúc này đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại mấy cái túi lớn đặt ở đó, mở ra xem, bên trong toàn là vỏ hạt óc chó và giấy gói.

 



 

Quản lý không tin, mở ra kiểm tra kỹ càng một lần.

 



 

Không chỉ toàn là vỏ hạt óc chó, mà còn được tách sạch sẽ, không còn sót lại một chút thịt quả nào, ngay cả nhà máy có máy móc tiên tiến nhất trên thị trường hiện nay thấy rồi cũng phải chịu thua.

 



 

Lúc quản lý nghe điện thoại chỉ thấy kinh ngạc, bây giờ đã hoàn toàn biến thành chấn động.

 



 

Đây là điều mà con người có thể làm được sao?

 



 

Cô ta nhìn kỹ rồi quay đầu nhìn Tiêu Hòa, không nhịn được hỏi: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Vẫn chưa no à?"

 



 

Tiêu Hòa cười cười: "No một nửa, ăn hết số hạt mọi người vừa mang đến chắc là cũng gần no rồi."