Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 20




Nói xong, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.



Hoắc An đi theo sau, có chút nghi ngờ.



Gần đây Tiêu Hòa dường như rất thích nhà ăn của công ty, dù đi làm xa đến đâu cô cũng sẽ vội vã về ăn cơm, ngay cả lúc trước ở đoàn phim, cô cũng không hề thay đổi.



"Món ăn ở nhà ăn công ty ngon đến vậy sao? Gần đây sao ngày nào chị cũng chạy về thế?"



Tiêu Hòa lắc đầu.



"Không biết, tôi cũng không ăn đồ ăn."



Nghe vậy Hoắc An sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "... Vậy thì ngày nào chị cũng vui vẻ chạy về, rốt cuộc là ăn cái gì?"



Tiêu Hòa suy nghĩ nghiêm túc, trả lời: "Đàn ông."



"..."



Hoắc An suýt nữa ngã lăn ra đất.



Sau khi ký hợp đồng với đạo diễn Tôn Văn, rất nhanh đoàn làm phim đã công bố tin tức này ra bên ngoài.



Biết được Hoắc An sẽ trở thành diễn viên thường trú, tất cả khán giả đều vui mừng khôn xiết, kịch bản và công tác quay phim đều đang được tiến hành khẩn trương.



Bộ phim truyền hình Tân Binh, Xông Lên Nào hot đến mức nào, Tiêu Hòa đã từng chứng kiến một lần.



Trước đây Hoắc An chỉ diễn hai tập trong đó đã nhận được sự chú ý rất lớn, tin tức này vừa được công bố, đủ loại lời mời đã trực tiếp lấp đầy hộp thư của cô.



Từ hôm qua đến giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.



Nhưng sau khi xem xong những lá thư mời đó, Tiêu Hòa đã từ chối hầu hết.



Đã có ý định phát triển theo hướng này, cô định bồi dưỡng Hoắc An theo hướng phim truyền hình quân đội, nghề nào cũng có chuyên môn, không muốn để cậu ta trở thành người của chương trình tạp kỹ.



Sau khi từ chối một lời mời chương trình nữa, Tiêu Hòa quen thuộc đi vào công ty.



Ting-tong một tiếng.



Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.



Là tài khoản của công ty gửi đến.



[Kính gửi người đại diện: Cô Tiêu Hòa, để cảm ơn những đóng góp to lớn của cô cho sự phát triển của nghệ sĩ, Giải Trí Lam Tinh đã sắp xếp cho cô một văn phòng mới nằm tại tầng 12 phòng 1304, xin hãy kiểm tra.]



Tiêu Hòa sửng sốt, ngạc nhiên nhìn tin nhắn trên điện thoại.



Trước đây cô vẫn chưa có văn phòng, mỗi lần có việc cần nói chuyện, cô đều mượn phòng của anh Kiếm.



Bây giờ vì Hoắc An và Tân Binh ký hợp đồng, công ty lại sắp xếp cho cô một phòng sao?



Cô nhanh chóng gọi điện hỏi anh Kiếm.



Anh Kiếm không hề ngạc nhiên, giải thích: "Công ty vẫn luôn phân phối theo lao động, phúc lợi của người đại diện ngoài tiền hoa hồng còn có vị trí và diện tích văn phòng, địa vị trong công ty đều liên quan đến sự phát triển của nghệ sĩ."



Tiêu Hòa mở to mắt.



"Việc quan trọng như vậy, trước đây sao em không biết?"



"Những nghệ sĩ em dẫn dắt trước đây đều là những người mờ nhạt nhất trong công ty, không đuổi việc em đã là tốt rồi, còn muốn phúc lợi?"



"..."



Nói thật lòng thì có sao đâu?



"Vậy tiền hoa hồng thì sao? Khi nào thì có?" Cô sốt ruột hỏi.



Bây giờ cô sắp phát điên vì nghèo rồi.



"Tính thời gian, trong hôm nay hẳn là có thể nhận được."



Anh Kiếm vừa dứt lời, điện thoại của Tiêu Hòa lại rung lên một lần nữa, nhận được một tin nhắn mới:





[Ngân hàng XX: Công ty Giải Trí Lam Tinh đã hoàn tất giao dịch đến tài khoản có số đuôi 1234 của bạn, số tiền: 500.000, số dư: 500.121.]



Năm trăm ngàn nhân dân tệ!



Toàn thân Tiêu Hòa lập tức phấn chấn!



Cô mở to mắt, cẩn thận đếm đi đếm lại mấy lần.



Kể từ khi đến đây, làm việc gì cũng cần tiền, cô gần như không thể nhúc nhích.

Đặc biệt là vì không tích trữ lương thực, cô rất không có cảm giác an toàn



Bây giờ nhìn thấy số tiền này, mắt cô đều phát ra ánh sáng xanh.



"Em vừa nhận được tin nhắn chuyển khoản rồi, nếu công ty không có việc gì thì hôm nay em sẽ không đi làm nhé." Cô vội vàng nói.



Tiêu Hòa đè nén sự vui mừng trong lòng, nhanh chóng quay đầu bỏ đi.



Anh Kiếm ngạc nhiên hỏi: "Em không vào xem văn phòng à?"



"Không rảnh, em phải đi mua gạo!"



Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.



Trong phòng làm việc, anh Kiếm nhìn điện thoại, có chút nghi ngờ.



"Nhận được tiền hoa hồng, việc đầu tiên là mua gạo? Chỉ mua gạo thôi có thể tốn bao nhiêu tiền?"



Lúc này, Tiêu Hòa đã nhanh chóng đến chợ đầu mối lương thực.



Vừa vào cửa đã trực tiếp bàn bạc giao dịch với ông chủ: "Ông chủ, trước tiên cho tôi năm tấn gạo để trấn an tinh thần!"



Ngoài gạo, Tiêu Hòa còn mua thêm rất nhiều ngô, lúa mì, đủ loại rau củ và thực phẩm chế biến sẵn, còn có đủ loại dụng cụ và đồ dùng thường ngày.



Đến khi rời khỏi chợ đầu mối, tiền trong thẻ ngân hàng của Tiêu Hòa đã giảm một nửa, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm.



Mua xong đồ, cô cố ý thuê một kho lớn ở ngoại ô, đợi hàng hóa được chuyển đến thì dành cả buổi chiều để cất hầu hết đồ đạc vào không gian, chỉ để lại một phần nhỏ tiếp tục cất giữ, phòng ngừa tai mắt.



Thời gian trong không gian tĩnh lặng, những thứ này dù để bao lâu cũng không lo bị hỏng.



Không gian của Tiêu Hòa tuy lớn, nhưng một lần nhét nhiều đồ như vậy vào vẫn cảm thấy hơi khó khăn, vừa làm xong mọi việc, cô thấy một cơn đói cồn cào ập tới bao tử.



Tiêu Hòa lau mồ hôi trên trán, lập tức dọn dẹp đồ đạc, phấn khích đi thẳng đến công ty.



Trong tòa nhà Giải Trí Lam Tinh, từ phòng tập thể dục đến phòng nghỉ ngơi cái gì cũng có, nhưng chỉ có nhà ăn là không được ưa chuộng.



Không phải vì đồ ăn ở đây không ngon, mà là vì đây là công ty giải trí, chịu ảnh hưởng của môi trường, từ minh tinh đến nhân viên đều rất chú ý đến ngoại hình.



Cho nên ngay cả giờ ăn, trong nhà ăn cũng không có mấy người.



Tiêu Hòa vừa vào đã nhìn quanh bốn phía, lập tức nhìn thấy biên tập viên lần trước đang ngồi ở góc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.



May mà người biên tập này rất tích cực ăn cơm, mỗi lần cô đúng giờ đến nhà ăn đều có thể gặp anh.



Cô nhanh chóng mua xong cơm, đi thẳng đến ngồi đối diện người biên tập, không nói hai lời bắt đầu ăn.



Thực ra hôm nay vì bận mua đồ mà cô đến hơi muộn, nhưng đồ ăn trước mặt đối phương dường như vẫn chưa động đũa, cũng không biết có phải đang đợi gì không.



Mãi đến khi Tiêu Hòa đi đến, anh mới cầm đũa lên.



Động tác ăn rất tao nhã, không nhanh không chậm, đồ ăn cũng chú trọng phối màu, dinh dưỡng cân bằng.



Ngược lại nhìn Tiêu Hòa bên này, tay trái tay phải cùng hoạt động, ba bát cơm trắng trơ trọi, thậm chí còn không có một cọng rau nhưng vẫn ăn rất ngon lành.



Giang Diệp ngồi đối diện.



Lần đầu tiên Tiêu Hòa đến nhà ăn tìm anh ăn cơm cũng là ăn cơm không như thế này, không ngờ nửa tháng trôi qua mà cô vẫn chưa ăn chán!



Ăn uống ngon lành như vậy, nếu đi làm livestream mukbang, hoàn toàn có thể gây dựng được sự nghiệp.



Giang Diệp chỉ không ngờ mình cố ý bảo công ty thêm món, cô vẫn không quên bản chất, chỉ cần cơm trắng là đủ.