Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 117




Nhưng Nghiêm Tu Quần không chịu từ bỏ.

 

Không biết vì sao, lúc này trong lòng cậu ta, việc trở thành nghệ sĩ dưới trướng Tiêu Hòa lại có sức hấp dẫn hơn cả việc trở thành ảnh đế.

 



 

"Bất kể tôi nói thế nào, cô cũng không chịu để tôi quay về sao?"

 



 

Tiêu Hòa lắc đầu: "Không cho cậu quay về là vì tốt cho cậu, tôi không dẫn dắt nổi cậu."

 



 

Từ Nhất Chu đứng bên cạnh vẫn luôn lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, nghe thấy câu này, cậu ta liên tục gật đầu, nói với Nghiêm Tu Quần: "Câu này là thật đó, nếu cậu tham gia huấn luyện đặc biệt của đội trưởng, cậu sẽ c.h.ế.t đấy!"

 



 

Tiêu Hòa liếc cậu ta: "Nhưng bây giờ mấy người không phải vẫn sống khỏe re sao?"

 



 

Biểu cảm của Từ Nhất Chu rất khó xử.

 



 

Ngoài Tiêu Hòa ra, chắc không có người đại diện nào có nguyên tắc là, nghệ sĩ sống khỏe là được nhỉ?

 



 

Cậu ta cười gượng hai tiếng, vội vàng bổ sung: "Đúng vậy, bây giờ đội trưởng bảo em làm gì, em sẽ làm nấy!"

 



 

Nói xong, cậu ta vô cùng nịnh nọt tiến lên giúp Tiêu Hòa xoa vai, vừa làm vừa nói với Nghiêm Tu Quần bằng khẩu hình.

 



 

[Trân trọng mạng sống, đừng quay về.]

 



 

Mắt Nghiêm Tu Quần đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

 



 

Lúc trước Tiêu Hòa cũng từng đứng trò chuyện thân mật với cậu ta như vậy, nhưng cậu ta chỉ thấy cô phiền phức.

 



 

Nhưng bây giờ, vị trí của cậu ta đã đổi thành người khác.

 



 

Thấy Tiêu Hòa nói lời lạnh nhạt với mình, lại quan tâm hết mực đến nghệ sĩ khác, Nghiêm Tu Quần lại đỏ mắt như phát điên.

 



 

"Huấn luyện đặc biệt gì? Tôi có thể tham gia." Cậu ta không cam lòng nói.

 



 

Tiêu Hòa nhìn Nghiêm Tu Quần: "Hôm nay tôi không lái xe đến, tôi định dẫn Từ Nhất Chu cùng chạy bộ về công ty."

 



 

Sắc mặt Nghiêm Tu Quần lập tức thay đổi. Cho dù cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn bị câu nói này làm cho giật mình: "Nhưng mà, từ đây đến công ty tận mười cây số!"

 



 

"Ừ, có thể coi như tập thể dục trước khi ăn."

 

Giọng điệu của Tiêu Hòa rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến trong lòng Nghiêm Tu Quần dâng lên sóng to gió lớn.

 



 

Cậu ta quay đầu nhìn Từ Nhất Chu, vốn tưởng rằng đối phương sẽ phản đối, nhưng không ngờ Từ Nhất Chu lại như trút được gánh nặng.

 



 

"Dọa c.h.ế.t em rồi, đội trưởng, em vừa rồi còn tưởng chị bảo em chạy đi đi về về cơ."

 



 

Nghiêm Tu Quần kinh ngạc: "Xa như vậy, hai người có chắc là chạy nổi không?"

 



 

Từ Nhất Chu vừa vận động khớp vừa nói: "Mười cây số cũng tàm tạm, bình thường lúc huấn luyện, mức độ này cũng chỉ ngang với khởi động thôi."

 



 

Phải biết rằng, lúc bình thường chạy, ở phía sau còn có một con hamster lớn đuổi theo, chạy xong nghỉ ngơi một lúc lại phải bắt đầu huấn luyện chuyên môn.

 



 

Hôm nay chỉ chạy chậm mười cây số, căn bản không là gì cả.

 



 

"Bắt đầu thôi."

 



 

Lúc này, Tiêu Hòa nói một tiếng, dẫn đầu chạy về phía trước, Từ Nhất Chu chạy ngay theo sau.

 



 

Nghiêm Tu Quần ngồi trong xe, há hốc mồm nhìn theo bóng lưng của hai người.

 



 

Cuối cùng cắn răng, cũng chạy theo ra ngoài.

 



 

"Tôi cũng có thể làm được!"

 



 

Tiêu Hòa quay đầu nhìn thấy tư thế chạy loạng choạng của cậu ta, có chút chướng mắt.

 



 

Phan Hồng quản lý cân nặng của Nghiêm Tu Quần rất nghiêm ngặt, ngày thường ăn ít, lại không tập luyện, chạy được một lúc đã thở hồng hộc.

 



 

Tiếng thở sau lưng lớn như sắp tắt thở, Từ Nhất Chu nghe mà sợ hãi, thật sự sợ chạy xong đi một mạng người.

 



 

"Liệu có ổn không chị?"

 



 

Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Cậu ta muốn theo thì theo đi, giữa đường sẽ đi qua bệnh viện, lúc đó nếu không chịu nổi thì có thể trực tiếp khiêng người vào."

Từ Nhất Chu gật đầu đồng ý.

 



 

So với Nghiêm Tu Quần phía sau, hai người trông rất thoải mái, hơi thở đều đặn, bước chân nhẹ nhàng, tạo thành sự đối lập rõ rệt.

 





 

Quả nhiên, chưa chạy được nửa đường, Nghiêm Tu Quần đã không chịu nổi, trực tiếp bị Từ Nhất Chu đưa vào bệnh viện.

 



 

Ra ngoài, Từ Nhất Chu vẻ mặt kinh ngạc.

 

"Không ngờ thể lực của em lại tốt như vậy!"

 



 

Lúc bình thường huấn luyện, bên cạnh là Hoắc An và Ôn Khả Khả, một người vào nghề sớm, toàn thân cơ bắp, một người sức khỏe lớn, thiên phú dị bẩm, Từ Nhất Chu vẫn luôn ở thế yếu.

 



 

Thỉnh thoảng còn bị Tiêu Hòa đánh giá thấp, làm chô cậu ta vẫn luôn cảm thấy thể lực của mình ở mức bình thường.

 



 

Nhưng hôm nay so sánh với Nghiêm Tu Quần, mới phát hiện không biết từ lúc nào giữa cậu ta và những người khác cũng đã xuất hiện sự chênh lệch.

 



 

"Đưa người vào trong chưa?" Tiêu Hòa đứng ở cửa hỏi.

 



 

Từ Nhất Chu gật đầu.

 



 

"Gần như ngất rồi, mơ mơ màng màng, còn luôn nói muốn đến gặp chị nữa. Đội trưởng, Nghiêm Tu Quần rốt cuộc nghĩ gì vậy?"

 



 

Tiêu Hòa lắc đầu, nắm bắt cơ hội giáo dục nghệ sĩ nhỏ mà cô dẫn dắt.

 



 

"Cậu xem, người khác đều tranh nhau để tôi huấn luyện, cậu đừng ở trong phúc mà không biết hưởng."

 



 

Từ Nhất Chu trợn tròn mắt.

 



 

Cái phúc này, cũng quá đáng sợ rồi.

 



 

Cậu ta theo sau Tiêu Hòa tiếp tục chạy về công ty, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến lời Nghiêm Tu Quần vừa nói.

 



 

Ước chừng là mệt đến mức có chút mơ hồ, Nghiêm Tu Quần vừa trợn mắt vừa nắm tay cậu ta nói: "Lúc trước là tôi sai rồi, Tiêu Hòa, cô đừng ghét tôi..."

 



 

Chà——

 



 

Câu này có vấn đề.

 



 

Từ Nhất Chu càng nghĩ càng thấy không ổn, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho thần tượng của mình.

 



 

[Hôm nay họp báo ra mắt phim, Nghiêm Tu Quần lấy danh nghĩa đội trưởng mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm. Lúc nãy kết thúc, cậu ta còn nói muốn đưa đội trưởng về công ty nữa.]

 



 

Giang Diệp nhận được tin nhắn này, nền trắng chữ đen, rõ ràng chỉ thấy bốn chữ:

 

Tình địch đến rồi.

 



 

Anh biết Nghiêm Tu Quần.

 



 

Trước đây Tiêu Hòa rất để tâm đến cậu ta, hết lòng hết dạ nâng đỡ cậu ta, sau đó Nghiêm Tu Quần đầu quân cho Phan Hồng, Tiêu Hòa bị đả kích rất lớn, một thời gian dài có chút suy sụp.

 



 

Giang Diệp: [Còn nói gì nữa không?]

 



 

Từ Nhất Chu về khoản mách lẻo rất có năng khiếu, tường tận tỉ mỉ kể lại tình hình lúc đó.

 

[Cậu ta còn nói, muốn quay về tiếp tục để đội trưởng dẫn dắt cậu ta.]

 



 

Giang Diệp: [Đã đi rồi còn dám quay về sao?]

 



 

Từ Nhất Chu: [Đúng vậy, cậu ta chạy mười cây số cũng không xong! Giang Diệp, trong lòng tôi vẫn ủng hộ anh, Nghiêm Tu Quần mới chạy được một nửa, tôi đã xung phong nhận nhiệm vụ đưa cậu ta vào bệnh viện. Hành động này, anh không thể tặng thêm cho tôi một hai album sao?]

 



 

Giang Diệp: [... Không tặng được.]

 



 

Từ Nhất Chu: [Tại sao?]

 



 

Giang Diệp: [Sợ lần sau cậu lại hát bài của tôi, bây giờ hội fan của tôi đang lập đội, định đi ám sát cậu. May mà tôi ra mặt bảo vệ cậu.]

 



 

Từ Nhất Chu: [Fan hâm mộ bày tỏ tình cảm với thần tượng thì có gì sai?]

 



 

Lúc trước cậu ta bị hamster dí cũng chưa từng cảm thấy tổn thương như bây giờ.

 



 

Giang Diệp lại có chút căng thẳng.

 



 

Sự xuất hiện của Nghiêm Tu Quần,khiến anh cảm thấy mình phải tăng tốc.

 



 

Lúc này, anh đang ngồi trong phòng dựng phim, xem một video hướng dẫn làm cơm hộp.

 



 

Gần đây Giang Diệp vẫn luôn nấu cơm cho Tiêu Hòa, sắp cạn dần ý tưởng, vì vậy anh đã sưu tầm không ít video hướng dẫn, vừa học vừa làm.