Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 75: Bị Bắt




Hôn lễ của Hàn Ngọc Nhiễm và Dương Trường Miên chốt vào ngày thứ 4 của tháng tiếp theo, sau lễ hội Hoa Tuyết một ngày.

Dương Trường Miên hỏi lại: “Lễ Hoa Tuyết ạ?”

Cậu được mẹ và chị gái Hàn Ngọc Nhiễm mời tới đình hóng gió ngồi xơi nước, thuận tiện giao lưu tình cảm.

Mẹ Hàn vừa thêu hoa vừa nói: “Lễ lớn nhất Băng Châu chúng ta, đóa hoa tuyết nào xinh đẹp nhất, diễm lệ nhất sẽ được một phần thưởng rất hậu hĩnh.”

Dương Trường Miên kinh ngạc: “Hoa tuyết, là linh thảo hệ băng?”

Mẹ Hàn: “Đúng vậy, nhà chúng ta cũng được mời làm giám khảo. Con thích có thể tham gia.”

Dương Trường Miên lắc đầu: “Con đâu có linh thảo, với lại nhiều người tham gia như vậy, chắc gì tới lượt con.” Thà đi làm nhiệm vụ tích điểm, sớm ngày tu luyện.

Chị Hàn: “Nhà chúng ta không thiếu nhất là linh thảo, nếu em dâu muốn tham gia thì bây giờ trồng vẫn kịp.”

“…” Em dâu, chị kêu thuận miệng ghê.

Mẹ Hàn thích thú hỏi: “Con với Nhiễm Nhiễm gặp nhau như thế nào? Có phải nó rất tốt đúng không? Thằng bé nó có trách nhiệm lắm, hay giúp đỡ người khác mà không cần hồi báo,…”

“…” Sai bét hết rồi ạ.

“Bá Mẫu, Ngọc Nhan tỷ, mọi người ở à, làm em tìm một lúc lâu.” Hàn Ngọc Nhan là tên đầy đủ của chị nam chính.

0405: [Lại nhỏ Xuân Dao này, đi đâu cũng có mặt, thấy ghét.]

666 khá nhạy cảm: [Cẩn thận chút, có gì đó hơi lạ.] Nó cảm nhận được ác ý khá nhẹ

Dương Trường Miên ngồi thẳng người dậy, âm thầm cảnh giác. Mới mấy ngày đã nhịn không được muốn ra tay với cậu, thiếu kiên nhẫn quá rồi đó.



Lý Xuân Dao giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Trường Miên cũng ở đây hả? Vừa hay ta có chuyện muốn nói với đệ.”

Mẹ Hàn và chị Hàn không cảm giác được dị thường, tu vi của Lý Xuân Dao cao hơn họ một bậc, cô ta cũng chưa làm gì quá đáng nên hai người chờ xem xét.

Dương Trường Miên nở nụ cười như đi bán bảo hiểm dạo: “Chị Xuân Dao cứ nói, nếu ta giúp gì được sẽ giúp.”

Lý Xuân Dao lấy ra một cái túi không gian màu trắng: “Sáng nay Ngọc Nhiễm huynh có đến tìm ta, lúc ra về lại quên mang túi không gian theo. Ta nhờ đệ đưa lại huynh ấy giùm.”

Dương Trường Miên nhìn qua mẹ Hàn, thấy bà gật đầu mới cầm lấy: “Ta sẽ đưa cho, cảm ơn chị nha.” Cậu cũng thấy nam chính xài màu này, kiểu dáng này. Vấn đề là sao hắn lại để quên được?

Dương Trường Miên hỏi 666: [Mày xác định không có thuốc mê hay xuân dược gì đúng không?]

666 năng lực một ngày dùng được một lần: […Đúng vậy, chỉ có xác và trứng mấy con yêu thú à.] Nó không phải chó, hỏi gì kì.

Dương Trường Miên không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ cô ta chỉ đơn giản là trả túi lại à?

Lý Xuân Dao tươi cười rực rỡ: “Bá mẫu, Ngọc Nhan tỷ, bên ta có một lô hoa tuyết hiếm lạ, hai người đến xem chứ?”

Hàn Ngọc Nhan chưa trả lời ngay: “Chúng ta muộn một chút rồi qua.”

Lý Xuân Dao làm như không cảm nhận được không khí bài xích xung quanh mình, hồn nhiên ôn chuyện, còn tặng quà cho hai người.

Dương Trường Miên cũng được tặng cho một cây trâm sứ, chạm khắc là một cái bông tuyết, không có gì đặc biệt. Cô ta còn sẵn tay cài lên tóc giùm cậu: “Cảm ơn.” Lát về nghiên cứu thử, an toàn thì đem bán lấy tiền.

Lý Xuân Dao đứng lên: “Cũng không còn sớm nữa, để con đi chuẩn bị bữa trưa, hai người đi cùng chứ?”

Mẹ Hàn nhìn Dương Trường Miên, thấy cậu gật đầu mới đứng lên đi theo. Ở đây là Hàn gia, bọn họ bao bọc con dâu quá mức cũng không thích hợp lắm.

Dương Trường Miên tu vi chắc phải cao cường lắm, sẽ không vấn đề gì đâu.

Hàn Ngọc Nhan trước khi đi vẫy tay tạm biệt: “Cẩn thận một chút, em dâu về viện của Ngọc Nhiễm đi.”



“…Vâng.”

Dương Trường Miên nhìn người đi hết, cũng không ở lại làm gì, liền đi trở về chỗ ở của Hàn Ngọc Nhiễm.

Cậu vừa đi vừa tám nhảm: “Tao thấy Lý Xuân Dao không dám ám sát tao lộ liễu vậy đâu, địa bàn của Hàn gia mà.”

666: [Cậu nên tự giác đi, may mắn là số âm mà còn lắc lư trước mặt cô ta.]

Dương Trường Miên nhìn ngang ngang ngó dọc: “Trời sáng trưng thế này, sát thủ nào dám nhảy ra vồ tao đúng không?”

[Thì vậy-]

Cậu nhanh hơn bước chân, híp mắt nhìn bầy hạc bay ngang qua: “Tao muốn ăn ngỗng quay quá à, hay bắt con trong hồ lên nướng?”

[…]

Phành phạch. Phành phạch!

Dương Trường Miên còn tưởng là đám hạc bay lại nên không để ý, tới khi bóng râm cách càng ngày càng gần mới ý thức được không thích hợp: “??” Con hạc có bóng to vậy à?

Cậu quay ra đằng sau, nào có con hạc nào, chỉ có một con quạ siêu to không lổ chiếm hết tầm nhìn. Nó dùng móng chân kẹp cậu, quắp lên như máy gắp thú bông. Từ đâu ra con quạ này vậy?

Hèn gì mấy con hạc không ở trong hồ rỉa lông mà bay đi hết trơn.

Cảm giác say xe xuất hiện, Dương Trường Miên như con sâu róm lung lay rung lắc vài cái, xém ói: “Á! Chu mi nga!”

[…] Tại hạ không lường trước được vụ này.

Đám người hầu tận mắt chứng kiến cảnh tượng diều hâu quắp thỏ: “…”