Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game

Chương 2: Bạn thân




Ngồi tiu nghỉu mãi trong phòng thì cũng không xong, ấy thế nên tôi đành đứng dậy đi bộ đôi chút để giãn gân giãn cốt, cho đầu óc thư giãn. Ban đầu vẫn chưa quen lắm với việc giờ đây mật độ cơ trên người mình đã dày hơn, vả lại chính mình cũng trở nên nặng hơn hẳn so với cơ thể một cô gái thông thường. Ngó nghiêng một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng tìm ra được lược chải đầu và dây buộc tóc trong phòng Oscar. Có thế chứ! Dẫu có là đàn ông thì anh chàng này vẫn có một mái tóc dài cần chăm sóc, đâu thể nào cứ vác cái đầu bù xù mà đi qua đi lại được. Tự làm xong những việc vệ sinh cá nhân, lúc này tôi mới để ý mình vẫn chưa rành về kiến trúc của toà dinh thự này. Vậy là lại phải đi phiêu lưu thôi.

“Ôi! Cậu chủ, ngài đã tự mình làm xong mọi thứ rồi đấy ạ? Tại sao ngài không gọi chúng tôi?” Người quản gia bối rối khi thấy tôi bước ra khỏi phòng, áo quần chỉnh tề, còn tôi ngạc nhiên vì những người hầu vẫn ở ngoài chờ suốt từ nãy đến giờ.

“Không sao. Ta chẳng gặp khó khăn gì cả. Nghe này, ta muốn tự đi lại một chút trong nhà, vậy nên trong lúc ta chưa gọi thì các người cũng đừng có đi cùng ta nữa, có được không?”

“Nhưng nhỡ đâu ngài lại ngất xỉu…”

“Sẽ không sao đâu, ta hứa. Oscar này đã nói thì phải giữ lấy lời mà.” Đoạn, tôi vẽ ra nụ cười dịu dàng, với khoé miệng hơi cong nhưng ánh mắt đã dịu hẳn đi của Oscar để trấn an những người hầu. Chi tiết ăn tiền nhất của nhân vật này cũng nằm ở các CG nơi anh ta mỉm cười trong vô thức khi ở bên nữ chính. Có lẽ hành động của tôi đã giúp những người hầu an tâm hơn, như cách Oscar xoa dịu nhân vật nữ chính đáng thương. Những người hầu không lui đi lập tức, mà họ chờ. Có lẽ họ sẽ theo sát tôi, đi theo kè kè để tránh cho chủ nhân của họ không bất ngờ té xuống khi không ai trông thấy nữa. Khi nãy, tôi tỉnh dậy mà thấy người vẫn còn hơi nóng hầm hập, như thế có lẽ là Oscar đã bất tỉnh do sốc nhiệt. Chả biết làm sao mà lại để như thế nữa, tôi thở dài. Trong kí ức về con otome game này, anh cũng là một nhân vật hành động độc lập, không có chuyện người hầu theo sát rạt như thế này. Vừa đi, tôi vừa vô thức đưa tay lên chạm vào những bức tranh được treo dọc hành lang dài. Dinh thự nhà Faliette được xây dựng một cách rất tinh tế, xét theo thời này thì vẫn mang phong cách kiến trúc thời Nhiếp chính (Regency). Thực ra, đây vốn là một con game otome, nên người ta thường chú trọng phần nhân vật hơn, nhưng nhà phát hành cũng làm rất tốt trong việc vẽ ra và xây dựng nên một thế giới giả tưởng chân thực.

“À, nhưng công tử Luciano nhà bá tước Ardoss muốn gặp ngài, thưa cậu chủ.”

“Luciano sao?”

“Vâng. Cậu ấy nghe bảo ngài bị ngất nên đã vội vàng chạy đến đây thăm hỏi tình hình ạ.”

Luciano. Cái tên này sao mà nghe quen quen.

Làm sao mình lại quên được chứ! Luciano là một trong hai người bạn chơi thân nhất với Oscar, người đã luôn quàng vai bá cổ anh ta từ lúc cả hai còn nằm nôi. Tự nhiên biết được bạn bè ở thế giới này cũng quan tâm mình đến mức ấy, tôi chợt thấy cảm động, thậm chí mắt còn hơi rưng rưng nước.

“Bảo cậu ấy chờ trong phòng khách nhé, ta sẽ tới ngay.”

Nhờ người hầu mặc giúp bộ trang phục xong, tôi vội sải những bước dài đến căn phòng nơi người bạn thân đang chờ. Một chàng trai với mái tóc đen như màu của trời đêm bật dậy khỏi ghế ngồi, vội vành chạy đến nắm tay tôi. Đôi mắt màu tím than của cậu cũng mở to, vẻ lo lắng như một con nai nhỏ ngơ ngác càng được khuếch đại bởi hàng lông mi rậm và cong một cách mềm mại của cậu ta.

“Oz, này! Cậu ổn không? Trời đất, nghe tin cậu tự dưng lăn đùng ra vậy làm tớ lo gần chết…”

“Mình ổn, cảm ơn cậu.” Tôi vỗ vỗ tay người bạn thân. “Sao cậu lo dữ thế? Mình có bị làm sao đâu mà.”

“Có bị làm sao! Thôi thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Nói rồi cậu toàn cười với mình thôi.” Luciano phụng phịu. Anh chàng này, trái ngược với tính cách có phần trầm tĩnh hơn của Oscar, lại nhốn nháo vô cùng nhưng được cái nghĩ gì nói đó.

“Trong một bữa tiệc gần đây ở nhà hầu tước Vincent, có một cô gái con nhà bá tước vừa ra mắt công chúng đó. Cậu muốn nghe tiếp không?”

“Nghe chứ.”

Trong game otome mà tôi từng chơi, sự kiện ra mắt là cột mốc lớn đầu tiên của nữ chính, nơi cô sẽ bắt đầu công cuộc chiếm lấy cảm tình của những chàng trai xuất hiện trong bữa tiệc đó. Tất nhiên, tôi và Luciano không nằm trong danh sách những người có mặt, vì nếu thế sẽ làm hỏng be bét cốt truyện chính. Cái gọi là “định mệnh” trong game này cũng là lựa chọn của biên kịch mà thôi, nên có thể nói mọi thứ cũng chỉ là một vở tuồng được dàn dựng hoàn hảo sao cho những bánh răng quay vòng một cách trùng khớp với nhau.

“Tên cô ấy là Viridia Femur. Tớ được chị hai kể lại là cổ dễ thương lắm, dù có hơi run nhưng xã giao tốt nên được lòng người lớn.”

Đây là tên của nữ chính, cô gái mà tôi (Oscar) phải cưa cẩm cùng biết bao anh chàng đẹp trai khác. Chính ra, xét theo góc độ người chơi thì cô ấy là người cưa chúng tôi, nhưng tình yêu nếu không đến từ hai phía thì sao mà thành? Những nhân vật nam trong câu chuyện này đều ít nhiều gì đó có cảm tình với cô ấy, qua sự tiếp xúc lâu ngày. Ở thế giới cũ của tôi thì người ta sẽ lý giải hiện tượng này bằng những câu nói như “cô ấy có cung mặt trời cung mặt trăng là bọ cạp nên tự nhiên cô ấy sẽ có sức hút” nhưng tôi thì không cho rằng đấy là lí do. Sức hút hay niềm yêu thích là một thứ mang tính chủ quan và là riêng biệt với mỗi con người, đâu thể chỉ cứ nhìn vào cách sắp xếp của những vì tinh tú vào thời khắc người ta sinh ra để mà nói.

“Thực ra, tớ cũng đã trông thấy và có chào hỏi cô ấy ở trên phố rồi. Tớ lẻn trốn đi dạo phố, trên đường đi lại gặp tiểu thư Viridia làm rơi mất chiếc mũ. Tớ gặp cô ấy, nhặt mũ cho, rồi cúi chào.”

“Nghe cậu nói một cách thích thú thế thì ắt hẳn cô nàng đó cũng không tầm thường đâu nhỉ.” Đưa tách trà lên miệng, tôi từ tốn nhấp từng ngụm nhỏ.

“Xinh xắn lắm! Cô ấy giống như một bụi hoa lưu ly bên dòng nước chảy ấy!”

“Hoa lưu ly, à…”

Tôi khẽ đánh mắt sang Luciano. Nếu cậu ấy đã so sánh cô gái với loài hoa mang ý nghĩa là “xin đừng quên tôi”, thì ắt hẳn đối với cậu, Viridia là một sự hiện diện đặc biệt. Nhưng liệu ý niệm này có tồn tại được lâu hay sẽ lại biến mất cùng vô số những thứ mà cậu ta nhanh nhanh chóng chóng có hứng thú, phải để thời gian trả lời.

“Mà… cậu thì sao? Dạo này có ổn không, Oscar?”

Tôi nhắm mắt, gật đầu cho cậu chàng vui. Chúng tôi còn ngồi hàn huyên mất một lúc lâu, đến khi bạn nhìn ra ngoài cửa và nhận ra trời đã nhuộm màu ráng chiều.

“Thôi, mình về đây. Gửi lời chào tới Giọt Tuyết nhé!”

Giọt Tuyết là tên con ngựa được giữ trong chuồng của Oscar. Thật tình, những chuyện về bạn thân mình thì cậu ta nhớ rõ lắm, mà mấy người khác thì không. Đôi khi tôi phải tự hỏi không biết cậu chàng Luciano này ngốc nghếch thật, hay đó cũng chỉ là một cách để cậu ta bảo toàn đường lùi cho chính mình trong những trận chiến ngầm của giới quý tộc. Dù là gì đi chăng nữa, nếu cậu ấy không đề phòng mà ở bên mình thì thật hay biết mấy.