Lúc Tần Chinh đến thăm phim trường, nhìn thấy Hạ Tiếu Tiếu buồn bực không vui thì rất đau lòng. Mấy ngày hôm trước hắn có việc phải trở về thủ đô, nên đã bỏ lỡ buổi liên hoan của đoàn phim và chuyện Triệu Chi Ý bị tấn công, bây giờ mới xong việc mà qua đây, nhân tiện mang theo chút quà cáp, một chiếc túi phiên bản giới hạn của hãng Hương Gia, giá trị cả tỉ, để bù đắp sự ân hận khi hắn không ở bên cạnh cô.
Nhưng hắn vẫn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Tiếu Tiếu:
- “Tiếu Tiếu em làm sao vậy? Sao khí sắc trông xanh xao thế? Sao mắt thâm đen vậy, trông như già thêm 10 tuổi!”
Hạ Tiếu Tiếu khi nhìn thấy chiếc túi tâm trạng đã khá hơn một chút rồi, nhưng giờ lại xụ xuống, mỉm cười dịu dàng:
- “…… Em bị chuyện mấy hôm trước dọa thành thế này đấy, mấy hôm nay ngủ không ngon. Không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Cô ôm mặt, tâm tình có chút suy sụp, già thêm 10 tuổi?? Khoa trương như vậy sao!!
Tần đại thiếu:
- “Vậy là tốt rồi, em phải chú ý nghỉ ngơi.”
Hắn thoạt nhìn còn rất đau lòng, sai trợ lý tới nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng ở gần đấy mua một ít đồ ăn bổ dưỡng cho Hạ Tiếu Tiếu bồi bổ:
- “Em xem em gầy đến mức nhìn không giống người rồi, huyết sắc kém như vậy thì ăn nhiều một chút, bồi bổ.”
Hạ Tiếu Tiếu không biết nên vui hay buồn:
- “A Chinh, cảm ơn anh nhé.”
Tần Chinh:
- “Đừng khách khí!”
Hạ Tiếu Tiếu: “……”
Đúng lúc này Triệu Chi Ý cầm kịch bản đi tới, cô mặc bộ váy đỏ đặc trưng của Liên Ngọc Phi trong bộ phim, mái tóc mềm mại, đen nhánh dài đến eo, da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp trong sáng, đôi mắt to trong veo như nước lấp la lấp lánh, đôi môi căng mọng, khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong đầy sức quyến rũ và mê hoặc.
- “Tiếu Tiếu, đạo diễn bảo tôi qua đây đối diễn với cô! Gần đây trông trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, chúng tôi đều rất lo lắng cho cô.”
Thiếu nữ xinh đẹp như yêu tinh ôm kịch bản nghiêm túc nhìn Hạ Tiếu Tiếu, trong nháy mắt đã khiến vẻ đẹp thanh thuần, khả ái của cô hóa thành cát bụi.
Hạ Tiếu Tiếu cắn chặt răng, đối diễn cái gì? Lo lắng cái gì? Đây rõ ràng là thấy Tần Chinh nên mới cố ý lại đây tìm mình, làm cho mình khó chịu. Con hồ ly tinh này!
Tần Chinh nghi hoặc nhìn Triệu Chi Ý, lại nhìn Hạ Tiếu Tiếu, quan hệ giữa hai người tốt lên từ khi nào? Chẳng lẽ lại là âm mưu của Triệu Chi Ý? Hắn lập tức đề phòng nhìn chằm chằm cô.
Hạ Tiếu Tiếu:
- “Xin lỗi, bây giờ tôi không tiện lắm. Với cả tôi đã thuộc lời thoại rồi, cô yên tâm, lát nữa ghi hình sẽ không có vấn đề gì.”
Triệu Chi Ý:
- “Thật hả? Vậy thì tốt quá, Tiếu Tiếu giỏi quá đi!”
Hạ Tiếu Tiếu kéo khóe miệng cười vô hồn:
- “Ha ha.”
Triệu Chi Ý ôm kịch bản rời đi, về nói với đạo diễn:
- “Tiếu Tiếu nói cô ấy không có vấn đề gì, yên tâm đi.”
Đạo diễn:
- “Hả? Không có vấn đề? Không có vấn đề thì tốt!”
Vân Triết ngồi một bên :……
Cảnh tiếp theo là tiết mục chính, thiếu niên thiên tài Diệp Thiên bị Ma tộc tập kích, linh căn bị hủy, tu vi bị phế, hắn vốn là anh hùng, vốn nên được tôn kính, giờ lại bị đồng môn chế nhạo.
Mà cảnh này đã bị Hạ Tiếu Tiếu đóng vai Thẩm Thiên Thiên cùng Triệu Chi Ý đóng vai Liên Ngọc Phi nhìn thấy. Phản ứng khác nhau giữa hai người thiếu nữ cũng vừa lúc tiết lộ cuối cùng ai sẽ có được trái tim của Diệp Thiên —— Thẩm Thiên Thiên đứng trước mặt Diệp Thiên, đuổi những kẻ kia đi, dịu dàng che chở hắn, giúp đỡ và cổ vũ, còn Liên Ngọc Phi rảnh tay đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn.
Chính thức bắt đầu quay, Vân Triết bị đẩy nhẹ, ngã xuống, miệng phun ra máu —— Thẩm Thiên Thiên tức giận chạy ra, che trước mặt Diệp Thiên, bắt đầu thao diễn: Diệp Thiên thành ra như vậy là vì Nhân tộc, hắn bị thương là vì lợi ích của ngàn ngàn vạn vạn Nhân tộc, mà tộc nhân được hắn bảo vệ sao lại đi khinh thường hắn, chà đạp hắn? Các người quả thực là không bằng đám súc vật!
- “Ta sẽ bẩm báo đám tiểu bối vong ân phụ nghĩa này với chưởng môn, để chưởng môn xử trí các ngươi!”
Vài vị nam đệ tử sợ hãi chạy trối chết.
Thẩm Thiên Thiên bây giờ mới quay về bên người Diệp Thiên, đỡ hắn dậy, sốt ruột nói:
- "Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Không được, bây giờ chúng ta phải đi tìm Y Thánh tiền bối! Ngài ấy chắc chắn có thể chữa khỏi cho ngươi!”
Diệp Thiên lại phun ra hai ngụm máu, mặt hắn tái nhợt, đưa mu bàn tay chùi miệng:
- “Không sao đâu.”
- “Hộc máu rồi còn nói không sao?!”
Khi xảy ra những chuyện này, Liên Ngọc Phi chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn, cô mặc một bộ váy đỏ, khoanh tay mà đứng, xinh đẹp rực rỡ như lửa nhưng biểu cảm lại lạnh lẽo, hờ hững, hơi hơi nhíu mày như đang đánh giá, rõ ràng là lạnh lùng ác nghiệt, rồi lại để lộ ra một vẻ ngây thơ kỳ lạ.
Cô bước ra.
Thẩm Thiên Thiên và Diệp Thiên rốt cuộc cũng phát hiện ra cô.
Vân Triết đóng vai Diệp Thiên ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ váy đỏ tư dung tuyệt mỹ, ánh mắt của cô dừng trên người hắn, rõ ràng đầy vẻ toan tính, rồi lại nhẹ bẫng. Vân Triết có cảm giác bản thân mình như một món hàng được đặt trên giá, rõ ràng nên tức giận nhưng lại cảm thấy chuyện này vốn nên là như thế. Cuối cùng cô khẽ thở dài một tiếng, vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn từ trong xương tủy khiến Vân Triết biết, bây giờ hắn là thứ vô giá trị, bị từ bỏ, cô thở dài không phải vì hắn, mà là vì chính bản thân cô —— lại phải tìm kiếm đối tượng mới, thật là phiền phức.
Trong lòng Vân Triết bỗng nhiên sinh ra một tia nghi hoặc:…… Trên đời này sao lại có người lạnh lùng, tàn nhẫn đến vậy? Giống như trong trời đất này, không có gì có thể khiến cô động lòng, như tiên tử trên Thiên cung đã dứt bỏ tình ái. Nhưng kỳ thật cũng không phải, cô thích quyền thế, cô muốn thành tiên, thành thần!
- “Cắt cắt cắt!!! Hạ Tiếu Tiếu! Cô làm cái gì vậy?! Cô đơ ra nhìn Tiểu Triệu làm gì? Lời thoại của cô đâu? Cô không diễn tiếp à?! Đây là cái chuẩn bị tốt mà cô nói sao?!”
Đạo diễn tức hộc máu, quát tháo ầm ĩ, cũng đánh thức Tần Chinh đang ngồi bên cạnh xem qua ống kính. Tần Chinh ngu người luôn rồi, nhìn màn hình rồi lại nhìn Triệu Chi Ý ở bên ngoài, hắn cũng sợ ngây người, bị ánh mắt lạnh băng nhìn như vậy khiến hắn cảm giác ruột gan rét lạnh.
Đây là lần đầu tiên hắn xem Triệu Chi Ý đóng phim, không ngờ diễn tốt như vậy, nhưng không phải mọi người đều đồn Triệu Chi Ý là khúc gỗ không biết diễn đó sao? Vừa rồi cô ấy diễn rất được mà……
Khi Hạ Tiếu Tiếu gấp gáp hoang mang rối loạn diễn lại đoạn vừa rồi xong thì qua một bên nghỉ ngơi, nghe thấy Tần Chinh tiếc nuối nói:
- “Anh cảm thấy lần diễn đầu là xuất sắc nhất, tiếc là em không diễn tiếp được nên cái cảm giác kia bị tan biến mất rồi, haizz.”
Hạ Tiếu Tiếu: “……???” Anh nói xem rốt cuộc ai mới là người của anh!