Dương Đạt cũng làm cho Tần Dao hai mươi mũi tên, bỏ vào bao đựng rồi đưa cho nàng.
Một mũi tên tốt tốn rất nhiều tiền để làm ra. Chất liệu làm đầu mũi tên và lông đuôi trên đuôi mũi tên tốn rất nhiều tiền. Hai thành phần quan trọng này tốn rất nhiều tiền, chưa kể đến kỹ thuật chế tạo mũi tên.
Tần Dao đang chuẩn bị tinh thần trả một số tiền lớn cho hắn thì Dương Đại lại nói: "đưa ta thêm năm lạng bạc là được"
Tần Dao biết chắc chắn là còn cao hơn thế nữa: "Như vậy thật sự đủ sao?"
Dương Đạt xua tay nói: "ta Sử dụng vật liệu cũng không phải là tốt nhất, chỉ là lông mũi tên hơi cồng kềnh, nhưng ta dùng lông chim tự tay làm ra, không tốn bao nhiêu, năm lượng là đủ"
Tần dao cũng không phải là người đạo đức giả, vì đối phương muốn bán cho nàng thứ tốt này, nên nàng rất hào phóng nói lời cảm ơn rồi đưa cho hắn năm lạng bạc và lấy cung tên đem đi
Trên đường về, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn nó, như thể tìm được một món bảo bối nào đó, cô kéo thử và thả dây cung sợi dây phát ra tiếng “ù ù”.
cô có thể tưởng tượng nó sẽ mạnh đến mức nào nếu như mũi tên được phóng ra.
Tần Dao không dám nói một mũi tên có thể xuyên qua cơ thể con người, nhưng một mũi tên có thể xuyên qua một con hươu lại rất dễ dàng.
Kỳ thực với sức mạnh cánh tay của nàng, cây cung này khá nhẹ nếu thay thế bằng cây cung tốt hơn nữa và một mũi tên dài đặc biệt, một con ngựa chiến thi cô cũng có thể bắn xuyên qua nó!
cô đi bộ đến thung lũng nơi cô gặp bọn cướp lần trước. Lần này cô không gặp tên cướp nào. Trên đường có một vài người đi ngang qua, họ là dân làng ở những ngôi làng gần đó.
Tần Dao đi một mình, cũng không có người để ý đến cô
Một chiếc xe bò chạy tới phía sau cô chở đầy hàng hóa và có vài người ngồi trên đó.
Đường không rộng, chỉ có thể chở được một chiếc xe bò, Tần Dao bước tới bên đường, nghe thấy người trong xe đang nói chuyện gì đó, tựa hồ là từ huyện trấn gì đó vào những ngày cuối năm"
tần dao lắng nghe cẩn thận và phát hiện ra rằng quan huyện khai dương nuôi tám con bò và mỗi con bò phải ăn một lượng tiền thức ăn gia súc nhất định mỗi tháng.
Bây giờ quan huyện không còn đủ khả năng chi trả và dự định bán tất cả những con bò còn lại
Vào ngày rằm tháng mười hai âm lịch, quan huyện dự định đưa gia súc đến chợ trâu bò để xử lý.
Những con bò do quan huyện nuôi được chăm cho ăn và hiếm khi phải làm việc
Trên xe có một người dân có chút hứng thú, nghĩ đến việc lên thành xem thử, nếu giá phù hợp thì mua một con mang về nhà sẽ dễ canh tác hơn trong năm tới.
Những người còn lại đều tỏ ra ghen tị sau khi nghe điều này.
Xe bò dần dần rời đi, Tần Dao bị bỏ lại.
Cô hơi ngạc nhiên khi nuôi một con bò lại tốn kém như vậy một tháng, chẳng trách có câu “Một con bò một con ngựa nuôi được năm người”.
Nhưng vào ngày rằm tháng mười hai âm lịch, quan huyện chỉ bán gia súc sống thôi ? Còn những con bò già có bị giết để bán thịt không?
Có lẽ cô ấy có thể mua một miếng gân bò để dùng làm súng cao su thay vì dây cao su.
Nghĩ tới đây, Tần Dao trong lòng rung động, cô đếm từng ngày, chính là năm ngày sau.
cô vẫn chưa mua than cho mùa đông, và cô nghĩ mình cần chuẩn bị thêm một chút cho năm mới. Tình cờ cô đi qua thị trấn nên ghé vào mua một ít.
Trong tay chỉ còn lại mười lạng bạc, Tần Dao cũng không vội.
Với một cây cung tốt trong tay, cô ấy sẽ không chết đói ngay cả khi đi
Về phần năm người cha và con trai trong gia đình, bốn người con đều ngoan ngoãn và nghe lời, Lưu cơ nhất định sẽ ra khỏi nhà để kiếm tiền trả nợ sau năm mới!
Lúc này, Lưu Cơ đang nằm trong phòng, tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ dùng sắc đẹp của mình thuần hóa nữ nhân ác độc trong gia đình, để cô ta cầm đồ như bò ngựa, để cô kiếm tiền cho mình.
hắn ta không hề biết rằng thời gian thử thách của hắn chỉ còn một tháng.
Cách Lưu Gia thôn hai dặm, Tần Dao nhìn thấy một đàn chim sẻ ngoài đồng đang kiếm ăn, liền dùng bị săn sáu con, mang về nhà ăn thêm.
Tuy nhiên, lần đầu tiên sử dụng viên bi bằng tay không, tôi đã dùng quá nhiều lực và sáu con chim sẻ bị gãy nhẹ.
Nhưng chim sẻ dù có chặt thế nào cũng vẫn là thịt.
hắn quay lại trong bếp mấy lần, nhìn thấy Tần Dao đang cầm cung khoa trương trong sân, không khỏi tức giận hỏi:
“Cung tên ở đâu ra vậy, tốn rất nhiều tiền phải không?”
Tần Dao tâm tình rất tốt, xoay người chỉ cung tên về phía hắn, cười nói: "Ta mua không nhiều, chỉ năm lượng.
"Năm lượng?!" Lưu Cơ hoàn toàn không khống chế được thanh âm kinh ngạc của mình.
Tần Dao gật đầu: “Sao vậy, ngươi có phản đối gì ?”
Lưu cơ cho rằng cô ấy thật vô lý!
Ồ không, nó còn có thể bắn xuyên qua hắn nữa!
Nhìn thấy cây cung chĩa vào mình trong tay Tần Dao càng ngày càng uốn cong, Lưu Cơ nuốt khan, lộ ra nụ cười mà hắn cho là dịu dàng và trìu mến: “ta Không phản đối, chỉ cần nàng thích là được.”
Khi những người khác biết Tần Dao có một cây cung mới, họ tò mò vây quanh nó, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Tần Dao chủ động đưa cung tên cho Đại Lang, để hắn thử.
Cậu bé rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó khuôn mặt cậu nhăn lại. Cái nơ này nặng và cứng đến nỗi cậu không thể kéo nó ra được.
"Ha ha ha..." Tần Dao cười lớn.
Mãi đến khi cậu bé sắp tức giận xấu hổ, coi mới ra hiệu cho cậu đến gần mình, nửa cúi người xuống, nắm tay cậu, kéo cung, lắp mũi tên rồi buông ra.
Một tiếng “vừ” xé toạc không khí trong sân, một mũi tên bay ra nhanh như tia chớp.
“phặc!”, mũi tên cắm chắc chắn vào đống củi, run rẩy hồi lâu mới trở lại trạng thái bất động.
“Oa!” Tư Nương há to miệng, quay lại nhìn mẹ kế và đại ca.
nhị lang ngay lập tức hét lên rằng hắn cũng muốn thử
"Được, từng người một đến" Tần Dao vui vẻ đồng ý, không bao giờ ưu ái người này hơn người kia.
Mỗi khi một mũi tên được bắn ra, trong sân sẽ vang lên những câu cảm thán như "Ôi" " thật tuyệt".
Nhưng sự phấn khích đã qua đi, nhị lang hiển nhiên càng có hứng thú với món chim sẻ chiên từ trong bếp đi ra nên lẻn vào bếp.
Tam Lang tựa hồ cũng không có quá hưng phấn, ngoan ngoãn ngồi ở hành lang nhỏ bến tàu gỗ, nhìn Tần Dao, Đại Lang cùng Tứ Nương còn ở trong sân, thỉnh thoảng lại sáng ngời vỗ tay. tay và hành động như một bầu không khí được thiết lập cho họ.
Đại lang trở nên nghiêm túc. hắn ta không thể rút cung, nên hắn ta nghĩ đến việc chạy tới và nhặt những mũi tên trên đống củi.
Chỉ khi đó hắn mới nhận ra rằng mình không thể rút nó ra được.
"Dì?" Cậu bé nhìn cô một cách đáng thương và giận dữ bước tới và rút mũi tên ra một cách dễ dàng.
Nhưng sau đó có một tiếng "rắc" lớn vang lên, đống gỗ vốn đã được xếp ngay ngắn bị sức lực còn sót lại của cô kéo ra để rút mũi tên ra, đổ sụp xuống.
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy!"
Lưu cơ giơ thìa lên, kéo nhị lang với đĩa thịt chim sẻ trên tay, hoảng sợ chạy ra ngoài, tưởng rằng ngôi nhà mới xây sắp sập.
Tứ Nương dùng cả người đỡ cây cung cao hơn mình. Cô nhìn củi nằm rải rác trên mặt đất sau lưng cô và đại ca, cô ngây thơ nói: "cha ơi, củi tự đổ!”
Lưu Cơ nhìn xuống đất, Tứ Nương, ngươi xác định củi tự nó sụp xuống Nghĩ đến mình phải xếp lại toàn bộ, Lưu Cơ không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nhéo vào giữa mình để khỏi nổi giận với tần dao!