Xuyên Không Thành Mẹ Kế

Chương 29: Lại có một ngày ta muốn đánh nam nhân




Bà Trương còn chưa kịp kinh ngạc nữ nhân như Tần Dao ngay cả quần áo cũng không biết may, liền nghe được nàng nói muốn dựng nhà mới.

Trong đầu bà nghĩ ngợi, hôm qua mới mua nhiều đồ như vậy, trả hết nợ cho đứa con thứ ba, nhưng còn có bao nhiêu tiền để dựng nhà mới?

Trong sáu ngày lên núi, họ có thể đã săn được thứ gì đó lớn hơn những gì họ có thể tưởng tượng!

Bà Trương sửng sốt không biết nên nói gì, chỉ có thể hướng phía sau nhà hét lên:

"Sư phụ, mau tới, Tam gia đang tìm ngươi!"

"Sư phụ, mau tới, Tam gia đang tìm ngươi!"

hắn và thu ở phòng phía tây nghe thấy tiếng động, dừng việc đang làm và đi ra ngoài.

Tần Dao lập tức ôm bông vải trong tay chạy tới: "đại tẩu, tỉ giúp ta may quần áo được không?"

"Ở đây ta có ba mảnh vải, ta sẽ may một bộ y phục mùa đông cho bốn đứa con của ta, sau đó ta sẽ may cho mỗi đứa một lớp lót . Mảnh màu đỏ sẽ dùng để may quần áo Tết cho chúng." bốn đứa nhỏ sẽ rất vui vẻ."

tần dao nói nhanh đến mức hai người không có cơ hội nói gì. yêu cầu của cô đã nói xong

Cô giao việc cho người khác một cách thô lỗ như vậy, dù chỉ ăn miếng thịt mua hôm qua cô cũng cảm thấy có chút không vui.

Hơn nữa, bọn họ hiện tại đang bận dệt vải, nếu giúp Tần Dao may quần áo, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Nhưng rất nhanh, Tần Dao lại nói: "Lúc tôi mua vải, người bán hàng đã giúp tôi tính toán. Sau khi dùng xong ba bộ vải và bông mà tôi yêu cầu, vẫn còn rất nhiều. Nếu hai người- ghét nó, tôi sẽ để lại cho hai người ".

Nghe vậy, hai người chợt nhớ ra xem bà đang cầm loại vải gì.

Chúng đều là loại tốt nhất, rất ấm áp

Điều đặc biệt nhất là vải màu đỏ rất đắt tiền. Nếu làm theo lời khuyên của Tần Dao, chỉ may quần áo cho bốn đứa nhỏ của Đại lang và muội muội, với kỹ năng cắt may của họ, thì vẫn có thể may quần áo cho người lớn.

Hai cái còn lại còn dư rất nhiều, đủ may y phục cho cha mẹ chồng

Hai tỷ muội nhìn nhau, cười nói, Tần Dao quá khách khí rồi , đưa tay nhặt vải lên.

bà vội vàng cầm lấy túi bông lớn và kim chỉ Tần Dao mang vào nhà, lễ phép nói: "muội khách khí quá, kim chỉ cũng chuẩn bị sẵn rồi."

Tần Dao cười cười, chỉ nói: "'Cảm ơn tẩu tẩu, đều nhờ các tẩu"



"muội đừng nói vậy. Hai ba ngày nữa bọn ta sẽ làm xong rồi gửi đến cho muội

Lão Lưu đi tới, trên góc quần áo dường như có một chút vết bẩn, bước đi có mùi hôi.

Bà trương bước sang một bên và tiếp tục nhặt hạt giống rau, nhưng tai bà vẫn vểnh lên.

Lão Lưu ngồi xuống chiếc bàn vuông trong phòng chính, rót một bát nước, uống một ngụm hết, đặt bát xuống, nghi ngờ hỏi: "Vợ lão tam, có chuyện gì vậy?"

Tần Dao ngồi xuống chiếc ghế đối diện, kể cho cô nghe kế hoạch sửa sang nhà của cô, đồng thời hỏi ông Lưu lão có kinh nghiệm tiết kiệm gì có thế chia sẻ không

Lão Lưu cũng cho rằng đây là chuyện tốt, nhưng cũng phải hỏi xem Tần Dao có bao nhiêu.

"Nếu chỉ xây một bức tường, chúng ta có thể ra sông nhặt đá về làm móng, sau đó đến Nam Sơn đào đất xung quanh, không tốn nhiều tiền, chỉ cần một ít thôi." nỗ lực của chính chúng ta."

"Nhưng nếu muốn cải tạo nhà, xây gạch, cô sẽ không thể tiết kiệm được tiền".

Tần Dao gật đầu: "Cái này ta biết, thành thật mà nói, chuyến đi núi lần này của ta đã thu hoạch được không ít, trả xong nợ, trong tay còn sót lại bảy tám lượng, cho nên ta nghĩ." Tôi cũng có thể dùng nó để sửa nhà để tránh phải ngủ trong sợ hãi khi mùa đông đến."

Kỳ thật chỉ còn lại hai mươi lăm lạng, nàng đã đặt trước.

Bà trương dừng lại khi đang chọn rau, bà hai người ở Nhà Tây cũng dừng lại khi xỏ kim vào tay họ.

Trong đầu bọn họ đều đang tính toán Tần Dao kiếm được bao nhiêu tiền từ chuyến đi lên núi này.

Chỉ cần ba miếng vải và bông thêu này, tôi cần gần mười lạng. Những túi gạo ngon và đồ lặt vặt ngày hôm qua chắc chắn cần năm lượng.

Ngoài bảy tám lạng vừa nói, cộng thêm ba mươi tám lạng hôm qua cô đã trả nợ cho tam lang, tổng cộng là sáu mươi lượng!

"Xì ~" Hai tỷ muội nhìn nhau hít một hơi thật sâu.

Lão Lưu cũng không nhịn được, tò mò hỏi: "cô lần này cô vào núi săn được những gì?"

Tần Dao bình tĩnh trả lời: "Một con gấu đen."

Chẳng có gì phải giấu cả. Hôm qua họ không hỏi. Tất nhiên cô ấy sẽ không nói với mọi người rằng cô ấy đã giết một con gấu đen lớn.

Nhưng bất cứ khi nào có ai hỏi, cô đều trả lời.



Trong chốc lát, mọi người trong ngôi nhà cũ đều dừng lại, chỉ có đàn gà mái vẫn còn kêu cục cục ngoài sân.

Mãi đến khi Tần Dao ho khan, mọi người mới bình tĩnh trở lại. Họ mới đứng dậy vây quanh Tần Dao, hỏi cô làm thế nào.

Tần Dao nói ngắn gọn, ngắn gọn: "Vậy đó, vậy thì, chính là như vậy."

Tuy nhiên, họ cũng biết Tần Dao không có ý định giải thích chi tiết quá trình này cho bọn họ, cô tức giận không hỏi nữa, trong đầu đang tưởng tượng đủ loại, ánh mắt của Tần Dao càng thêm kính sợ.

Tần Dao phớt lờ lời này, cùng Liễu lão nhân thương lượng chi tiết xây nhà, bao gồm tìm ai, sắp xếp công việc như thế nào, mua vật liệu ở đâu, tốn bao nhiêu thời gian, v.v.

Lão Lưu tâm tình rất tốt, hắn cảm thấy Tần Dao hỏi hắn vấn đề này, có nghĩa là nàng rất coi trọng cha chồng

Xây nhà thực ra rất dễ dàng chỉ cần cô có tiền.

Trong suốt hai tháng làm rẫy nhàn nhã, mỗi gia đình chỉ làm những công việc lặt vặt như bón phân cho ruộng gần đó, trong làng chật kín người.

Bốn thế hệ trở lại làng Lưu gia, họ đều cùng một tổ tiên, và gia tộc thống nhất. lưu lão là trưởng lão trong tộc, ông có thể điều động rất nhiều người khỏe mạnh chỉ bằng một lời nói

Vậy Chúng ta còn thiếu một người chỉ đạo lão Lưu tiến cử chú Cửu sống ở cổng làng, lão có kinh nghiệm phong phú, lại có tiếng nói nên không ai dám trái lệnh, dưới sự điều khiến của hăn sẽ không có chuyện gì.

Nghe nói Tần Dao sẽ xây thêm hai phòng, một phòng bếp và một phòng tắm, mặc dù lão Lưu không biết phòng tắm là gì, nhưng coi như một phòng.

Nếu sử dụng toàn gạch ngói thì kinh phí sẽ cao nên ông đề xuất kết hợp giữa tường đất, dầm gỗ và ngói.

Trên thực tế, xa hơn về phía nam ở huyện Khai Dương có những ngôi nhà gỗ được xây bằng gỗ, loại nhà gỗ này ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, sống thoải mái hơn nhiều so với nhà gạch.

Vốn dĩ, lão Lưu rất muốn giới thiệu, nhưng nghĩ đến giá thành cao của những loại gỗ này, ông phải chuẩn bị trước một hai năm, không thế mua hết một lúc nên đành bỏ cuộc. .

"ta sẽ mua ngói ở thôn Hạ Hà. Sườn núi Nam Sơn đầy đất, ta sẽ đi nói với trưởng thôn và tộc trưởng. Đất ở đó được dùng để xây nhà ở trong thôn chúng ta."

Lão Lưu lại uống thêm một bát nước nữa, cau mày xấu hổ: "Bây giờ chúng ta vẫn còn thiếu củi, mảnh rừng của hắn đã bán hết từ lâu rồi, ngươi phải mua lại của dân làng."

Trọng lượng của viên gạch phải được đỡ bằng dầm. Dầm tốt cũng không hề rẻ.

Tần Dao hỏi: " bao nhiêu tiền?"

Liễu lão nhân nói: "Khoảng bốn lượng."

Tần dao : Hôm nay lại là một ngày tôi muốn đánh Lưu Lão Tam!