Xuyên Không Tệ Hại: Ta Là Robot

Xuyên Không Tệ Hại: Ta Là Robot - Chương 2: Gom đồ bỏ chạy




Quan niệm trong đầu trên núi luôn luôn vắng vẻ nay bị đánh tan hoàn toàn.

Nằm trong nhà vài ngày, lúc đầu yên tĩnh, qua ngày thứ hai thỉnh thoảng có những bước chân xột xoạt, qua ngày thứ ba những ánh mắt soi mói xuyên qua cửa sổ chiếu tướng cô. Ngày thứ tư tiếng đập cửa to gan truyền đến làm Đinh Đan đổ mồ hôi lạnh, những nơi thoáng để ánh sáng chiếu vào đều tối tăm, chỉ còn ánh đèn yếu ớt.

Ngày thứ năm, Đinh Đan ôm đồ bỏ chạy.

Sau khi chạy xuống núi nhìn lại căn hộ chật cứng người ngóng trông, mồ hôi lạnh đẫm một mảnh lưng. Tay rất tự giác kéo nón che đầu lại, đầu cắm đất mà đi.

Trong đầu thầm ngẫm lại vị trí địa lí sau thế chiến thứ 5 đã phân chia thế nào. Chỉ là hoàn toàn mù tịt, bi thống không thôi.

Ngoài việc lười nhác ở trong nhà ngâm truyện thì cô chẳng làm gì khác, dù có bài tập qua mạng không cần lên lớp, cô cũng là copy bài bạn nộp lên trực tuyến cho trường. Giờ thì tốt rồi, địa lí - lịch sử, đều ngu bò, thế thì sao phân được phương hướng mà trốn, trời ơi!

Lão thiên gia, ông đang đùa tôi phải không!!?

Ngay lúc cô bi phẫn muốn kêu gào thì một nhóm âm thanh quen thuộc truyền tới bên tai, tựa hồ rất gần, lại rất xa.

"Nhìn xem chuyện tốt cậu đã làm Yumi."

"Li-san, không phải tớ cố ý đâu. Chẳng qua chỉ đăng lên mạng XH, không ngờ họ lại tìm được."

"Uni-senpai, anh nói phải trái đi. Yumi cô ta thật ngang ngược. Chúng ta đã lỡ mất búp bê thuỷ tinh rồi đó."

Đổ mồ hôi. Lại là đám người này, cô vẫn đang tự thắc mắc đám người kia tại sao chạy tới đây, nguyên lai là do con bé Yumi-chan chết tiệt kia.

Nhất định, nhất định không để bọn họ nhận ra cô...

"Aaaa, cậu còn nói, nhìn xem, đấy còn không phải búp bê thuỷ tinh hôm trước."

Yumi vừa cất lời, không chỉ riêng đám bạn cô ta mà cả nhóm người trên sườn núi đều nhìn về hướng Đinh Đan.

Một giây...hai giây...ba giây...

"Đuổi theo!" Không biết một ai đó hét lên, không khí chốc lát lên tới cao trào.

Đinh Đan ôm đầu chạy, thầm chửi rủa. Thực cmn lần đầu trong đời cô chật vật như vậy, lần đầu tiên trong đời, cô khao khát muốn giết chết một người đến vậy. Ả Yumi kia mà để cô gặp lại, cô nhất định phanh thây cô ta.

Tức giận-ing~

Ngoài cúi đầu cắm cổ chạy, Đinh Đan không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết người đuổi theo chỉ có càng đông hơn.

Một đường thẳng tắp không một con hẻm khiến cho lòng cô rỉ máu thảm thiết. Trong lòng gào thét phẫn nộ, rốt cục chạy đến khi nào bọn này mới buông tha cô đây, MK, cái dung nhan nghiêng thành đổ nước, đẹp cũng là một cái tội a.

Giữa trưa trời rực nắng trông thấy con hẻm nhỏ hệt như thấy thiên đường, nhanh chóng vụt lên nhân lúc ngã rẽ làm họ mất phương hướng đi vào nép người trong hẻm nhỏ không một ai để ý, cứ một đoàn từng người vượt qua.

Song qua một lúc không còn tiếng động cô mới yên tâm trượt xuống ngồi bệt dưới đất, mồ hôi lúc này nhễ nhại giống như vừa thi maratong. Tuy nắng trưa nóng nhưng cô không hề có ý định cởi áo trùm đầu ra.

Người đứng trong góc quan sát Đinh Đan một lúc mà phát bực, nhịn không được lên tiếng trêu chọc:"Nhóc con, cô có sở thích thực đặc biệt nha."

Hử? Đinh Đan giật mình chậm rãi ngẩng đầu đồng thời không ngừng hi vọng...

Thiếu niên khi trông thấy cô rõ ràng kinh hãi một lúc, ánh mắt loé lên tia kinh diễm. Dù Đinh Đan biết mình hiện tại rất đẹp, nhưng không hề biết đôi mắt của bản thân tinh tế nhường nào, khó có ai chống cự được đôi mắt trong suốt tinh ngô, đúng là một món quà của thượng đế.

Mặc kệ giờ này hắn có cảm giác thế nào, Đinh Đan vồ người về phía hắn chôn vào lồng ngực hắn, cũng rất nhanh cởi áo khoác vứt sang một bên.

Vừa làm xong, một loạt bước chân truyền tới cùng tiếng nói chuyện rả rích.

"Thế nào? Tìm thấy sao?"

"Không a. Cư nhiên không thấy người, rõ là chúng ta đã theo sát a."

"Ừ! Nhất định búp bê thuỷ tinh còn ở quanh đây."

"Chia nhau đi tìm đi."

Lưng đã khô ráo, nghe được đoạn đối thoại này xong, thoáng cái liền ẩm ướt.

Thiếu niên mỉm cười, mắt hiện lên tia hiểu rõ hai tay vòng qua ôm lấy Đinh Đan, nói:"Thì ra nhóc chính là búp bê thuỷ tinh đang bị cư dân mạng truy lùng." Nói xong cúi người véo má cô, lòng đầy thoả mãn. Nói búp bê thuỷ tinh quả không sai. Vừa nhéo nhẹ đỏ ửng đỏ, da thịt mềm mại, trắng mịn gần như trong suốt óng ánh, lông mi đen càng nổi bật trên viền mắt cùng nét mày mỏng một nét nghiêng tinh xảo mị hoặc.

Đinh Đan nghiêng đầu cố tránh khỏi móng tay sói. Cô thích soái ca chứ không phải sói ca. Cái người này, mới gặp đã ăn đậu hủ của cô rồi. Khổ nỗi xuyên qua không thể nói chuyện được, tuy hiểu được những ngôn ngữ mình chưa từng học nhưng không nói được thì còn ý nghĩa gì đâu.

Tuy nhiên đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, Đinh Đan mím môi giật tay áo của thiếu niên, tay ngọc viết chữ.

Thiếu niên bật cười, nói:"Vì sao phải giúp cô chứ? Chúng ta đâu thân quen gì."

Đinh Đan cau mày nhìn thiếu niên. Ánh mắt như truyền đạt thông tin, không cần cô nói gì hắn vẫn đoán ra được.

Đại loại như - anh có thấy tôi đáng thương không? Hãy rũ lòng từ bi đi a~~ tôi thật đáng thương đó~~

A...a..aa! Thiếu niên nhịn không được nhéo má Đinh Đan, cười sảng khoái. Song rất tự nhiên kéo tay cô đi ra bãi gửi xe trở cô tới sân bay.

"Tại sao cô lại đến Nga? Ở Nhật không đẹp sao?"

- Macadamia.

Thiếu niên nhíu mày nghi hoặc. Ở Nga có Macadamia à? Nhớ không lầm là ở Australia mà nhỉ, khả năng phân biệt vị trí địa lí không khỏi quá đần đi. Mà vì sao phải chạy sang Nga, nơi đó có gì tốt đẹp, ở Nhật đặt hàng không phải tốt rồi sao?

Hắn có nên nhắc nhở cô một chút hay không?

"Cô có người thân ở Nga sao?"

- Không có.

"Vậy sang đấy một mình rất nguy hiểm. Cô nên biết rằng, Nga không giống mấy nước khác, qua vài bữa e rằng xương cốt của cô cũng không còn."

- Cảm ơn. Tuy nhiên, chúng ta chỉ là người xa lạ, cảm ơn lần nữa vì chuyến đi. Tạm biệt.

Đinh Đan đẩy cửa tiến thẳng vào lối ra vào, dần khuất dáng. Thiếu niên thu lại tia mất mát ở đáy mắt quay xe rời đi.

Nắng chiều thực nhạt.



Thông qua bản đồ Đinh Đan đã phải đi một vòng, cuối cùng mới biết bản thân nhìn ngược bản đồ rồi.

Đi cả nửa ngày, hoá ra muốn đến công viên cứ đi thẳng hai con đường là tới.

Dù mệt mỏi nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui, rất thư thả. Qua kính râm, cô nhận lấy xúc cảm tự do đang ngập tràn trong tâm trí.

Thì ra, chỉ cần sống thoải mái vui vẻ đã là cuộc sống có ý nghĩa biết bao, tự do tuỳ tâm chính là ý này đi.

Ráng chiều giòn rã nhẹ trôi.