Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 566




Lâm Linh lấy bệnh án của Cố Từ, lật xem vài trang, lại xem tấm phim chụp và các phiếu xét nghiệm khác, sau khi xem xong, thấy Cố Từ thực sự không sao, không tổn thương xương.

Anh ta bị thương ở cánh tay không cần phải chịu lực, có ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng không lớn. Cho nên, anh ta có thể theo dõi vụ án, chỉ cần không xuất hiện tại hiện trường để bắt giữ hay khống chế thì không sao.

Lâm Linh cũng không muốn lãng phí cơ hội lập công của Cố Từ, nên đồng ý: "Tối nay ở lại bệnh viện, theo dõi một đêm, nếu không sao thì ngày mai về."

"Cậu ở thể đi theo tôi chờ kết quả bắt giữ, nếu cần lấy chứng cứ, lấy mẫu hoặc khám nghiệm hiện trường thì cậu đi cùng tôi."

Cố Từ vui mừng, anh ta nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng kín, biết Diêu Tinh không thể theo dõi vụ án cùng mình, điều này thật sự đáng tiếc.

Trong thời bình, cơ hội lập công của cảnh sát rất ít, như chiến dịch bắt giữ liên tỉnh sắp tới chính là cơ hội tốt để lập công. Anh ta rất hy vọng Diêu Tinh cũng có cơ hội tham gia.

Nhưng chân của Diêu Tinh bị thương, không biết có được không?

Trong lúc anh ta suy nghĩ, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ tháo khẩu trang, nhìn về phía cửa.

Trong trường hợp này, thông thường người nhà sẽ hỏi về tình hình ca phẫu thuật. Lâm Linh cũng muốn hỏi, cô lịch sự bước tới, hỏi thăm tình hình của Diêu Tinh.

"Ca phẫu thuật khá thành công, sau phẫu thuật bệnh nhân cần phải nằm viện, các người sắp xếp người chăm sóc đi."

Lâm Linh liên tục gật đầu đồng ý, lúc này Diêu Tinh được đẩy ra. Câu bị gây mê cục bộ trong khi phẫu thuật, nên không ảnh hưởng đến não. Vì vậy, khi được đẩy ra, cậu vẫn tỉnh táo, những lời bác sĩ nói trước đó cậu đều nghe thấy.

Nghĩ đến việc phải nằm viện mấy ngày, Diêu Tinh rất bất mãn, đặc biệt là hối hận, oán trách bản thân phản ứng chậm.

Sao cậu lại bị thương ở chân? Còn là vết thương do đạn, không thể chỉ băng bó đơn giản là xong.

Bị phẫu thuật như thế này, cho dù cậu van xin muốn ra ngoài, Lâm Linh cũng sẽ không đồng ý.

Lâm Linh và Cố Từ đẩy cậu đến phòng bệnh đơn, khi vào đến nơi, y tá đến. Cô ấy quan sát tình trạng truyền dịch của Diêu Tinh, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó nhắc nhở hai câu, nhìn vào bảng tên, rồi đi. Ước tính trong thời gian ngắn sẽ không quay lại.

Lúc này Diêu Tinh mới hỏi thăm tình hình vụ án, lúc chờ phẫu thuật Lâm Linh đã trao đổi với lão Dương, nên cô rất rõ ràng về tiến độ của vụ án, liền kể cho Diêu Tinh nghe.

Diêu Tinh im lặng nghe, không nằng nặc đòi đi cùng Lâm Linh về. Đến khi Lâm Linh muốn đi, cậu cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Sau khi Lâm Linh đi không lâu, Diêu Tinh nằm trên giường, lấy điện thoại ra, bấm loạn trên bàn phím. Cố Từ ngồi trên giường bên cạnh, nhìn thoáng qua, chỉ cho rằng cậu đang nhắn tin với gia đình hoặc người khác, loại chuyện liên quan đến quyền riêng tư này, anh ta sẽ không tùy tiện hỏi.

Diêu Tinh gõ một loạt chữ, chờ đợi mười phút mới nhận được hồi âm của đối phương: "Muốn thuyền thì không được!"

"Chuyện con bị thương ta đã nghe nói rồi, bây giờ điều quan trọng nhất là nằm viện, dưỡng thương cho tốt. Những việc khác có người khác làm, không phải chỉ có mình con là cảnh sát. Cơ hội lập công vẫn sẽ có, đừng lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn."

Dù Diêu Tinh đã dự đoán được đối phương sẽ từ chối, nhưng khi đối mặt với sự thật này, cậu vẫn không thoải mái.

Cậu không cam lòng, nhắn tin lại: "Dượng hai, giúp con một lần đi, con không sao. Vài ngày tới nằm viện chỉ truyền nước biển thôi, ngoài truyền nước biển, hầu như không có việc gì khác, chủ yếu là để phòng ngừa nhiễm trùng sau phẫu thuật. Nếu dượng không yên tâm về con, có thể giúp con thuê một y tá, để y tá truyền nước biển cho con trên thuyền."

Người ở đầu dây bên kia bị cậu làm cho tức đến mức suýt ngã!

Giỏi lắm, đứa cháu trai này không chỉ muốn dùng thuyền của mình, mà còn muốn mình giúp thuê y tá.

Lời yêu cầu này chỉ có Diêu Tinh, tên tiểu ác ma này mới dám đưa ra, đổi lại là người khác, xem ông có mắng cho c.h.ế.t không.

Lúc này, tin nhắn của Diêu Tinh lại đến: "Dượng hai, dượng cũng không muốn con bỏ lỡ cơ hội này đúng không? Vậy nhanh ủng hộ con đi."

"Con lo sợ nhóm người đó sẽ chạy trốn qua đường thủy, nên muốn một chiếc thuyền, chặn ở bờ biển, nếu có chuyện gì, con sẽ bảo người khác xuất kích, con chỉ nhìn thôi có được không?"

"Con lại không muốn bị què, đương nhiên sẽ không làm bậy. Khi nào dượng thấy con làm việc thiếu suy nghĩ chưa..."

Diêu Tinh dồn dập nhắn tin, làm cho người đàn ông trung niên kia đau đầu..

Ông ấy làm kinh doanh thương mại quốc tế, quy mô không lớn, nhưng trong tay ông ấy có không ít thuyền, có tàu thuyền chuyên nhiệm vụ khai thác ở dưới biển sâu, có thuyền vận chuyển đường dài, kiếm được nhiều tiền.

Nhìn thấy Diêu Tinh muốn tranh cãi với mình, người đàn ông trung niên kịp thời ngăn chặn hành vi gần như là lưu manh của Diêu Tinh.

Ông ấy nghĩ hình như mình có một con thuyền không lớn, đang đậu ở vùng biển gần thành phố Tào Bình, gần đây chiếc thuyền đó cũng không có kế hoạch ra biển, có thể cho Diêu Tinh dùng.

"Thằng nhóc này... đừng nhắn nữa! Dượng có thể cho con mượn thuyền, cũng có thể thuê y tá giúp con."

"Nhưng chuyện này dượng phải báo cáo với gia đình, phòng khi con có chuyện gì, dượng, dượng hai của con, sẽ thành tội nhân."

Diêu Tinh lập tức đổi giọng, dượng hai tốt, dượng hai rộng lượng, một loạt lời khen nịnh như không mất tiền, nhưng đều bị người đàn ông trung niên phớt lờ.

Trước tiên người đàn ông trung niên báo cáo với người lớn trong nhà, kết quả là người lớn ngay lập tức tỏ thái độ: "Nó có lòng như vậy là tốt rồi, để nó đi, bị thương một chút cũng không sao."

Có sự đồng ý của người lớn, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng quyết định. Ngay lập tức liên lạc với thuyền trưởng trên chiếc thuyền đó, bảo ông ta đưa thuyền đến vùng biển gần bến cảng Thiên Thủy của thành phố Tào Bình, đợi người lên thuyền.