Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 508




Người này là ai? Tại sao cô ta lại phối hợp với tên tội phạm giả dạng nhân viên phục vụ kia? Hai người bọn họ không phải cùng một phe chứ?

Nghĩ đến đây, trong đầu Diêu Tinh tự nhiên xuất hiện hình ảnh của Cao Bình. Vậy, người đang đứng ngoài cửa, cố gắng để cậu mở cửa liệu có phải là Cao Bình không?

Diêu Tinh ngạc nhiên, ước chừng thời gian cũng sắp hết, chỉ còn một mấy giây nữa.

Cậu liền thuận thế mở cửa, nửa người nấp sau cánh cửa, trên mặt vẫn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nói: “Phải mở cửa mới được à? Ai mà thèm quà của mấy người, đi đi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi!”

Giọng điệu của cậu không tốt, nhưng nhân viên phục vụ kia như không nghe thấy, không xin phép liền đi vào. cô gái đi giày cao gót cũng đi theo sau, quay người định đóng cửa lại.

Diêu Tinh giữ cửa, giả vờ tức giận, chỉ vào hai người bọn họ định mắng. Còn tay cầm bình nước ớt thì giấu sau lưng, chuẩn bị lúc nào cũng có thể ra tay.

Theo ý định ban đầu của cậu, lúc này nên chuẩn bị một cái roi điện hoặc s.ú.n.g ngắn gì đó mới oai. Nhưng ý tưởng này vừa mới nhen nhóm đã bị Lâm Linh dập tắt.

Trình độ đánh nhau của cậu không tốt lắm, không đạt đến trình độ của Từ Diệc Dương, Lâm Linh không khuyên cậu mang súng. Nếu cậu thực sự mang s.ú.n.g theo, có khả năng trở thành mục tiêu của một số kẻ bất lương, chuyện g.i.ế.c người cướp s.ú.n.g ở tỉnh Đông Xuyên đã từng xảy ra.

Còn roi điện, túi xách của cậu không để vừa.

So với hai biện pháp trên, nước ớt rất tiện dụng, kích thước nhỏ gọn, dễ mang theo, là vật dụng cần thiết để tự vệ. Chỉ cần phun ra, có thể khiến đối phương mất khả năng chiến đấu trong vài giây.

Túi của cậu có d.a.o găm, nhưng thứ đó lại tấn công không nhanh chóng bằng nước ớt.

Chỉ là nước ớt không đủ ngầu! Không đủ đẳng cấp!



Vì vậy, Diêu Tinh không mấy hài lòng, nhưng trong tình huống hiện tại, cầm bình nước ớt trong tay lại khiến cậu yên tâm hơn một chút.

Lúc này, người đàn ông kia hoàn toàn không định nói thêm lời nào với cậu nữa, sau khi vào, ông ta lấy ra một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n đinh, nhắm vào phần trên cơ thể Diêu Tinh định bắn.

Còn cô gái kia, trên mặt tràn đầy vẻ chế giễu, nhìn Diêu Tinh như nhìn một con gà con chờ bị giết.

Diêu Tinh lớn lên đến giờ, chưa từng bị ai xem thường như vậy. Cậu tức giận, trước khi tên đàn ông trung niên bóp cò s.ú.n.g b.ắ.n đinh, cậu lập tức giơ bình nước ớt lên, nhắm thẳng vào mặt tên đàn ông trung niên mà phun.

“Hắt xì hắt xì...”

Tên đàn ông trung niên đã chuẩn bị bắn, đột nhiên bị phun nước ớt, chắc là cũng không ngờ. Cùng với một loạt tiếng hắt hơi, đinh b.ắ.n ra cũng lệch hướng, lại bị Diêu Tinh né sang một bên, chiếc đinh “bộp” một tiếng, b.ắ.n vào tường, sau đó rơi xuống đất.

Diêu Tinh lại phun liên tiếp mấy lần, không chỉ phun vào mặt tên đàn ông, mà còn phun vào cô gái kia một chút. Mùi cay của ớt nhanh chóng tỏa ra trong không khí, tay của cậu cũng nóng rát. Nhưng lúc này cậu cũng không để ý đến những điều đó, đối thủ là tội phạm bị truy nã cấp A, lúc này không hành động thì chờ khi nào hành động?

Đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nếu cậu có thể tự tay bắt được một tội phạm bị truy nã cấp A, cả đời này thực sự đáng giá, không uổng cậu làm một cảnh sát hình sự.

Trái tim Diêu Tinh nóng lên, gần như trong đầu không còn suy nghĩ về an toàn của bản thân, cậu ném bình nước ớt đã hết vào mặt cô gái kia, sau đó lao vào người tên đàn ông trung niên, hung hăng ấn ông ta xuống đất, sau đó cưỡi lên, túm tóc ông ta đập mạnh xuống sàn.

Tiếng động trong phòng đã thu hút sự chú ý của khách ở một vài phòng khác, những người nghe thấy tiếng động, mở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức không dám động đậy, đợi đến khi phản ứng lại, muốn gọi báo cảnh sát thì một nhóm người đã lao đến từ đầu hành lang.

“Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy?”

Một số khách không ở một mình, mà đi cùng vài đồng nghiệp, cùng nhau đặt phòng. Một nhóm người cùng nhau lấy hết can đảm, chen chúc ở cửa nhìn về phía này.



Từ Diệc Dương cầm một khẩu súng, lao đến trước.

Anh ta đến nơi, liền nhìn thấy Diêu Tinh cưỡi lên người tên đàn ông trung niên, túm tóc ông ta đập mạnh xuống sàn, vừa đập vừa hung hăng nói: “Tên cướp nhà ông, cướp đến tận đầu của tôi? Không nhìn xem tôi là ai, cho ông mặt mũi, ông lại còn còn muốn dùng s.ú.n.g b.ắ.n đinh đối phó với tôi, sao nào? Mười năm trước cướp xe lửa, bây giờ cướp đến khách sạn rồi...”

Hành lang ngày càng đông người, rất nhiều khách đều ra khỏi phòng, ngay cả nhân viên phục vụ của khách sạn cũng chạy đến mấy người.

Đây là khách sạn bốn sao, những người có thể ở đây đều có một chút tiềm lực kinh tế. Ít nhiều đều đã từng nhìn thấy nhiều chuyện lớn xảy ra.

Nghe Diêu Tinh nói những lời này, mọi người đã đoán ra được đại khái sự việc.

Nói cách khác, khách sạn này lại có cướp?!

Hơn nữa tên cướp này còn có s.ú.n.g b.ắ.n đinh!

Những vị khách này vốn chỉ đứng xem, lúc này lại bắt đầu sợ hãi.

Từ Diệc Dương biết một mình Diêu Tinh đã giải quyết được hai người này, không cần bọn họ ra tay nữa, liền rút còng tay, còng tên đàn ông trung niên lại.

Còn Cao Bình, lúc này đã ngồi xổm ở bên cạnh cửa, một tay cố gắng dụi mắt, vì mắt đau, mặt đau, cô ta đau đớn đến mức cứ muốn dụi vào tường, giống như một con sâu đau khổ.

Từ Diệc Dương đứng cạnh đó lạnh lùng nhìn, không hề có chút thương hại nào. Vì anh ta cũng đã đến hiện trường cái c.h.ế.t của Uông Chỉ Vi, anh ta cũng đã xem qua dấu vết trên mặt đất ở hiện trường, tự nhiên có thể tưởng tượng được sự vùng vẫy của Uông Chỉ Vi trước khi chết.

So với nỗi đau của Uông Chỉ Vi, những gì Cao Bình phải chịu đựng thì chẳng là gì.