Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 482




Có lẽ lúc trước không biết có người bị hại trong núi, người dân sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng lúc này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người lục lại trong lòng những người khả nghi để đoán già đoán non.

Nhắm vào tâm lý này, Chi đội trưởng Tiêu đặc biệt giao nhiệm vụ cho người ta thông báo cho người dân ở các thôn và thị trấn xung quanh, cung cấp những manh mối hữu ích, sẽ được thưởng tiền mặt. Phần thưởng này tùy thuộc vào từng trường hợp, được quy định ở các mức độ khác nhau. Đây chính là treo thưởng mà cảnh sát hình sự trước đó đã nói.

Lúc này, không nên tiếc tiền, muốn tiết kiệm kinh phí cũng không thể tiết kiệm vào lúc này.

Mặc dù nói bọn họ đã nắm được một số manh mối, nếu có đủ thời gian, có lẽ có thể thành công bắt được hung thủ.

Nhưng bọn họ đều sợ đêm dài lắm mộng, nên sau khi Chi đội trưởng Tiêu bàn bạc với Cục trưởng và những người khác, cảm thấy số tiền này nên bỏ ra. Ác quỷ nhân gian này, có thể bắt được sớm một ngày, cũng làm cho vô số người yên tâm.

Anh ta tin, lúc này chắc tin tức đã lan truyền khắp nơi. Có lẽ ngay cả hung thủ cũng nghe nói. Không biết hiện tại hung thủ đang có tâm trạng gì?

Lâm Linh bận rộn đến khoảng 9 giờ rưỡi tối thì trở về khách sạn gần đó, cô đến hỗ trợ, không phải là pháp y địa phương. Vì vậy, cô chỉ cần giúp cảnh sát thành phố Hối Xuyên tìm ra manh mối phá án, còn những công việc cụ thể khác, không cần cô phải làm.

Vì vậy, cô kiểm tra kỹ lưỡng những thi thể, ghi lại tất cả các đặc điểm sinh học có thể tìm thấy, rồi không cần phải ở lại giúp nữa.

Nếu không có yêu cầu đặc biệt, có thể ngày mai cô sẽ không đến chi đội Cục cảnh sát thành phố Hối Xuyên, nếu vụ án có tiến triển, Chi đội trưởng Tiêu sẽ thông báo cho cô.

Đêm đó đám người của Chi đội trưởng Tiêu vẫn ở lại chi đội, còn sắp xếp mấy người canh chừng điện thoại, muốn nhìn thử có dân địa phương nào gọi điện thoại đến phản ánh tình huống không.

Bọn họ cũng không chờ đợi uổng phí, rạng sáng khoảng năm giờ rưỡi, cuối cùng có một người đàn ông trẻ tuổi gọi điện thoại đến. Người đàn ông kia nói với bọn họ, bà lão bị g.i.ế.c c.h.ế.t kia có thể là dì giúp dọn dẹp vệ sinh của nhà nghỉ Kim Nguyên, bình thường bà ấy đều ăn ở ở nhà nghỉ này.



Lúc này sao Chi đội trưởng Tiêu có thể ngồi yên không được, lập tức lên đường đến nhà nghỉ Kim Nguyên để điều tra tình hình.

Vào tối hôm trước, bọn họ đã cử người đến kiểm tra nhà nghỉ này, nhưng lúc đó chủ nhà nghỉ đang ở xa, điện thoại không liên lạc được. Nhân viên lễ tân trực ban chỉ mới làm việc được vài tháng,, không biết tình hình trước đây. Vì vậy, bọn họ đã không kịp thời thu thập thông tin này.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ nhân viên lễ tân đó không phải không biết, chỉ là sợ bị trả thù, dù biết cũng không dám nói.

Nhà nghỉ Kim Nguyên nằm ở phía nam thị trấn dưới chân núi, vài chiếc xe cảnh sát đến thị trấn lúc hơn 7 giờ sáng. Lúc này, các cửa hàng trong thị trấn đã mở cửa, nhưng trên đường phố vắng người qua lại, chắc hẳn không có mấy người dám ra ngoài trong tình hình này.

Trước tiên Chi đội trưởng Tiêu cho người phong tỏa nhà nghỉ Kim Nguyên, gọi nhân viên đó ra. Người này là lễ tân, tuổi cũng không còn trẻ, khoảng bốn mươi tuổi. Một người còn lại là một dì trong thôn, phụ trách dọn dẹp vệ sinh.

Cảnh sát đã kiểm tra nhà nghỉ này, phát hiện ra các phòng trong đây ngoài phòng ở ra còn có nhà kho, không có phòng sư thừa. Chủ nhà nghỉ cũng không ở đây, một tháng có thể chỉ đến một hoặc hai lần, kiểm tra sổ sách, kiểm tra tình trạng hư hỏng của cơ sở vật chất.

Hai nhân viên này đều là phụ nữ lớn tuổi, tất nhiên bọn họ không thể là hung thủ trực tiếp.

Còn về chủ nhà nghỉ, cũng đã được loại trừ. Bởi vì chủ nhà nghỉ này không thiếu tiền, nhà nghỉ này chỉ là một tài sản nhỏ của ông ta. Ông ta không ở đây, mỗi lần đến cũng chỉ ở vài tiếng đồng hồ, kiểm tra xong là lái xe về thành phố.

Ông ta còn hơi béo, kết hợp nhiều điều kiện này lại, ông ta gần như bị loại trừ.

“Người dọn dẹp trước đây ở đâu, nếu chị biết, cứ nói thật. Nói dối cảnh sát, chị biết hậu quả thế nào đúng không?”



Một cảnh sát hình sự hỏi lễ tân, lễ tân lảnh tránh mắt của cảnh sát, trong lòng sợ hãi, thực ra biểu hiện này đã rất rõ ràng, người này chắc chắn biết một chút gì đó.

Nhiều cảnh sát như vậy đột ngột ập vào, chị ta cũng sợ hãi.

Vì vậy, chị ta lo lắng bất an nói: “Trước, trước đây tôi thật sự không biết, tối qua tôi cố ý hỏi thăm mới biết, nơi này nửa năm trước có một người dọn dẹp, mọi người gọi là chị Ôn. Không biết tại sao đột nhiên không làm nữa, nghe chủ nhà nghỉ nói lương tháng cuối cùng là con trai chị ấy đến nhận.”

Con trai bà lão đó?

Lúc này, Chi đội trưởng Tiêu và các thành viên nhóm điều tra đều phát hiện ra điểm mấu chốt, tình hình của hai mẹ con này phù hợp với những gì bọn họ đoán trước đó. Mẹ làm việc tại nhà nghỉ, vậy con trai thì sao, đóng vai trò gì?

Một cảnh sát điều tra lập tức hỏi: “Con trai của chị Ôn tên là gì, người này vẫn ở đây à?”

Lễ tân khẽ mím môi: “Chuyện này tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết con trai chị ấy cũng họ Ôn, nghe nói là theo họ mẹ. Vì mẹ ly hôn từ rất sớm, khi ly hôn đã đưa con đi theo, còn đổi họ cho con thành họ của mình.”

“Con trai của chị Ôn trông như thế nào, ở đâu, chị có biết không?”

Chi đội trưởng Tiêu không đợi người khác hỏi, đã hỏi câu hỏi mà anh ta muốn biết nhất.

Những chuyện khác có thể từ từ hỏi sau, nhưng vấn đề này cần phải hỏi cho rõ ràng ngay lập tức.

Lễ tân lắc đầu, có thể thực sự không biết người này trông như thế nào, tên gì.