Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 346




Lâm Linh tin tám chín phần, nhưng cũng không hoàn toàn tin, "Không theo dõi em là tốt rồi."

Lúc này Lộ Hàn Xuyên y đã ngồi vào chỗ bên cạnh cô, thì thầm hỏi: "Người này tìm em có mục đích gì, sao em lại lừa anh ta?"

"Ra ngoài nói đi." Xung quanh còn có những thực khách khác, Lâm Linh không muốn người khác nghe thấy chuyện của vụ án.

Lộ Hàn Xuyên cũng không muốn ăn, liền bảo nhân viên phục vụ đóng gói, hai người xách mấy hộp thức ăn ra khỏi quán, lên xe của Lộ Hàn Xuyên.

Lên xe, Lâm Linh dựa lưng vào ghế, nói ngắn gọn về chuyện vụ án.

Lộ Hàn Xuyên nghe nói Vệ Thừa Đông là luật sư bào chữa, vụ án mà anh ta nhận còn liên quan đến đại đội Nam Tháp, càng cảm thấy người này chủ động hẹn Lâm Linh ăn tối có mục đích khác.

"Anh ta tìm em có phải muốn tiếp cận em, để tìm cơ hội tìm hiểu một số chi tiết không được tiết lộ về vụ án?"

"Em cũng đoán ra rồi, cho nên em mới lừa anh ta?"

Lộ Hàn Xuyên ập tức hiểu ra, tại sao Lâm Linh lại nói mập mờ với người kia.

"Có lẽ là nhìn trúng thân phận thực tập của em ở đại đội Nam Tháp, không thì luật sư lớn như anh ta mỗi phút đều kiếm được một đống tiền, làm gì phải đi ăn ở chỗ bé nhỏ này với em."

Thực ra cũng không hoàn toàn vì lý do này, trong lòng Lộ Hàn Xuyên nghĩ như vậy, nhưng anh không nói gì.

Anh lén cười lạnh, nghĩ đến mấy chiêu mà Vệ Thừa Đông lúc nãy dùng, càng nghĩ càng giống mỹ nam kế, thật sự là chiêu gì cũng dùng được. Không trách người này tuổi còn trẻ đã mở được văn phòng luật.

Lúc này, Lâm Linh lại nói: "Quan tâm anh ta làm gì, dù sao ở chỗ em anh ta cũng không hỏi được gì, kệ anh ta đi."

Cô lại hỏi Lộ Hàn Xuyên: "Vết thương trên tay có mưng mủ không?"



Lộ Hàn Xuyên giơ tay, băng gạc trên tay anh vẫn là Lâm Linh băng bs, bây giờ viền băng gạc có chút xám, nên thay rồi.

Trong xe anh có i ốt và băng gạc sẵn, thực ra anh có thể tự thay. Nhưng Lâm Linh ở chung với anh mấy ngày, biết người này nhìn mặt ngoài trông chất phác, thực chất là người có nhiều ý tưởng.

Cô không chủ động, anh lập tức không tự thay.

"Đưa tay đây, em thay cho anh."

Lộ Hàn Xuyên làm theo mọi yêu cầu, đặt tay vào lòng bàn tay cô.

Lần này thay băng gạc, anh khá ngoan ngoãn, không còn cố gắng ôm cô nữa. Chỉ là băng gạc dính vào vết thương ở mu bàn tay, khi gỡ ra, kéo theo một ít máu, Lâm Linh nhìn thấy hơi đau lòng.

Lúc thay băng gạc, ngón tay của hai người không thể tránh khỏi việc chạm vào nhau nhiều lần, Lộ Hàn Xuyên liền đưa ngón tay ra, móc lấy ngón tay của Lâm Linh.

Sau khi băng bó xong, Lâm Linh rất tự nhiên giơ tay cất lọ thuốc và băng gạc, hỏi anh: "Anh lái xe hay em lái, tay còn đau không?" Lúc cô hỏi câu này, rõ ràng có ý trêu chọc, Lộ Hàn Xuyên cười: "Anh lái, ngày nào rảnh, anh đưa em đi dạo ngoại ô, có đi không?"

"Được, đi. Nhưng phải đợi một thời gian nữa, gần đây em đang bận việc phục hồi khuôn mặt, tối cũng không rảnh."

Trong lòng Lâm Linh thực sự có chút mâu thuẫn, có lẽ cô đã nghe quá nhiều câu chuyện mỗi người một ngã, tiềm thức cô cảm thấy tình yêu rất khó bền vững. Mối quan hệ lâu dài và hạnh phúc thực sự tồn tại, nhưng cô không chắc mình có may mắn đó hay không.

Điều này không liên quan gì đến việc một người có đủ xuất sắc hay không, dù xuất sắc đến đâu, người đó cũng có thể gặp phải thất bại trong tình cảm.

Thái độ của cô đối với tình yêu thực sự hơi tiêu cực, điều này khác biệt rất lớn so với hiệu suất của cô trong công việc và sự nghiệp.

Vì vậy, cô không đặc biệt mong đợi cảm giác rung động, chủ yếu là sợ kỳ vọng quá cao sẽ thất vọng. Có thể vì không mong đợi gì nên cô cũng không chú ý đến phái nam.

Nhưng trong lòng cô thừa nhận, cô khá thích ở bên Lộ Hàn Xuyên, tính cách anh tốt, ngoại hình rất đẹp mắt, vóc dáng cũng hấp dẫn.

Còn về phẩm chất, nếu không thực sự quen biết và ở bên nhau lâu dài, cũng không thể đảm bảo hoàn toàn người đó đáng tin cậy, dù sao con người cũng thay đổi. Chỉ là tương đối mà nói, Lộ Hàn Xuyên là một người đáng để kỳ vọng.



Vì vậy, nếu phải chọn một người, thật khó để tìm được người nào phù hợp hơn Lộ Hàn Xuyên.

Nhưng tình cảm của cô dành cho Lộ Hàn Xuyên không mãnh liệt như anh dành cho cô, điều này hình như không công bằng với Lộ Hàn Xuyên. Anhxuất sắc như vậy, xứng đáng được một cô gái yêu say đắm.

Mấy ngày nay, mỗi khi nghĩ đến điều này, Lâm Linh đều cảm thấy hơi áy náy.

Cô nghĩ mình nên cố gắng chấp nhận anh từ trong lòng, thay vì luôn giữ thái độ tiêu cực như vậy.

Nghĩ thông điều này, Lâm Linh quay đầu nhìn Lộ Hàn Xuyên, nói với anh: "Lần sau gặp lại Vệ Thừa Đông, không cần phải nói bóng gió với anh ta, anh đẹp trai hơn anh ta."

Lộ Hàn Xuyên đang lái xe, đột nhiên nghe Lâm Linh nói vậy, anh quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Tận dụng lúc đường vắng, anh đưa tay phải ra, xoa nhẹ đầu Lâm Linh, cảm nhận được mái tóc mượt mà, mềm mại của cô.

Lâm Linh không ngăn cản anh, dựa lưng vào ghế, nheo mắt, nói: "Đưa em về nhà trước đi, tối nay em còn phải nặn tượng, mấy ngày nữa nghỉ, anh xem đi đâu chơi cho vui, miễn là nơi đó không quá xa, em đều có thể đi."

Lộ Hàn Xuyên nhìn ra cô hơi mệt mỏi, tinh thần không tốt, không hành động thêm gì nữa, lái xe đưa cô về khu nhà ở.

Ngày hôm sau, Lâm Linh bận đến giữa trưa, tình cờ gặp La Chiêu trên hành lang, anh ấy đang cầm một hồ sơ vội vã lên lầu.

Cô cầm hộp cơm, bị La Chiêu gọi lại: "Lâm Linh, ăn xong lên văn phòng anh, có một vụ án, có thể cần đến em."

Lâm Linh lập tức nói: "Em ăn xong rồi, chờ em cất hộp cơm là được rồi."

"Vụ án nào vậy? Có phải vụ đột nhập không?"

"Phải, em xem sẽ biết." La Chiêu nói xong, lại gọi Lý Nhuệ, đợi Lâm Linh đến, Lý Nhuệ cũng đang đợi trong văn phòng La Chiêu.