Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 339




"Anh không thể lái sao?" Lâm Linh tất nhiên biết lái, cô chưa mua xe, nhưng xe của ba thì cô thường xuyên lái.

Lộ Hàn Xuyên giơ tay lên: "Tay hơi đau, không muốn dùng sức."

Lâm Linh hết ý kiến... Một người từ nhỏ đã luyện võ ở trường võ thuật nhiều năm, lăn lộn lớn lên, lại dám nói tay đau không lái được xe?

Lâm Linh lên ghế lái, cắm chìa khóa, chờ Lộ Hàn Xuyên ngồi vào ghế phụ, cô khởi động xe lái ra khỏi mỏ.

Hai người im lặng lái xe đến con phố thương mại trung tâm thị trấn, vì có mỏ than nên con phố thương mại này có đủ loại cửa hàng. Lâm Linh rất thuận lợi tìm được một hiệu thuốc.

Cô nói với Lộ Hàn Xuyên: "Anh trông xe, em đi mua thuốc, lát nữa ra ngay."

"Em có mang tiền không?" Lộ Hàn Xuyên gọi theo sau lưng cô.

"Mang rồi, mang ít tiền lẻ."

Lâm Linh không quay đầu lại bước vào hiệu thuốc, trong lòng cô thực sự có chút rối loạn, tạm thời muốn yên tĩnh một chút.

Cô biết, Lộ Hàn Xuyên muốn nói gì, có lẽ anh đã suy nghĩ một thời gian, đến giờ cuối cùng cũng muốn nói ra. Nhưng chuyện này với cô hơi bất ngờ, cô chưa nghĩ ra.

Trong hiệu thuốc có vài người cũng đang mua thuốc, Lâm Linh đợi một lúc, mới mua được iốt, bông gòn và băng gạc. Để phòng ngừa nhiễm trùng, cô lại mua thêm thuốc kháng viêm.

Trong lúc chờ mua thuốc, cô âm thầm sắp xếp lại những chuyện quen biết Lộ Hàn Xuyên trong mấy năm qua, trong lòng đã có quyết định.

Mở cửa xe ghế lái lại, Lâm Linh giơ túi thuốc trên tay lên: "Bôi thuốc trước đi, băng bó vết thương, tìm chỗ ở xong rồi ăn cơm."



Nói xong, cô đã lên xe, đóng cửa xe lại.

Bên ngoài gần như tối đen, ánh đèn vàng từ các cửa hàng bên đường chiếu vào khoang lái nhỏ, đủ để bọn họ nhìn rõ mặt nhau.

Không khí trong xe dần nóng lên, Lộ Hàn Xuyên nuốt nước bọt, trấn tĩnh lại hơi thở dồn dập, trong lòng lặp đi lặp lại sắp xếp ngôn ngữ, cuối cùng anh khàn giọng nói: "Em có thể giúp anh băng bó không?"

Abg mong chờ nhìn Lâm Linh, giống như chỉ đang nói về vết thương, nhưng Lâm Linh lại hiểu.

Nếu lúc này cô nói: Anh có tay, tự băng bó đi. Vậy Lộ Hàn Xuyên sẽ không nói gì, anh sẽ tự băng bó, rồi rời khỏi đây, rời khỏi cuộc sống của cô, không còn làm phiền cô nữa.

Lộ Hàn Xuyên đưa tay ra, cảm thấy mình đã chờ rất lâu. Lúc anh tưởng mình sẽ không có hy vọng, có lẽ là tự mình đa tình, thì Lâm Linh giơ một tay lên, nói: "Không phải nói là muốn băng bó sao? Đưa tay qua đây."

Lộ Hàn Xuyên đưa tay bị thương qua, bàn tay ấy bị Lâm Linh nắm lấy, cô dùng tay mình đỡ phía sau, sau đó Lâm Linh vặn nắp chai i ốt, dùng tăm bông chấm một ít i ốt, chậm rãi thoa lên vết thương của anh. Mỗi lần thoa thuốc lên, giống như đang ủi nỗi lòng sốt ruột căng thẳng của Lộ Hàn Xuyên. Đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái nắm tay, da thịt trên người đều run rẩy, cảm thấy nóng đến khó chịu.

Lâm Linh cúi đầu, băng bó vết thương, hình như không nghĩ gì. Ánh đèn chiếu vào cổ trắng nõn của cô, khiến anh đặc biệt muốn chạm vào.

Lộ Hàn Xuyên mím môi, cuối cùng nói ra một câu giống như lời tỏ tình: "Có thể cho anh tiến vào cuộc sống của em không? Lấy thân phận bạn trai?"

Thấy Lâm Linh không trả lời ngay, anh lại nói: "Anh nghĩ, chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi."

Lâm Linh dừng động tác trên tay: "Đúng là quen biết nhau lâu rồi, nhưng đó là với tư cách bạn bè."

“Anh biết đấy, em là pháp y, sau này cũng sẽ luôn làm công việc này."

"Ngay cả là bạn trai cũng không thể thay đổi quyết định của em. Nếu bắt em phải chọn giữa bạn trai và công việc, em chọn cái sau." Lâm Linh lại nói.

Lộ Hàn Xuyên sững sờ một chút, sau đó anh nói: "Chuyện này anh biết, không ai muốn thay đổi em cả."



"Cũng giống như em, anh làm công tác chống buôn lậu, tính chất công việc khá nguy hiểm, em... mặc dù anh có ý định cùng em đi đến cuối đời, nhưng anh cũng không muốn người khác can thiệp vào lựa chọn của anh trong công việc. Em sẽ để ý sao?"

Lâm Linh vẫn luôn thể hiện mình là người lý trí, Lộ Hàn Xuyên nhìn ra được, trong mối quan hệ giữa hai người, anh là người động lòng trước.

Lâm Linh sẵn sàng chấp nhận anh, nhưng đó chỉ là dựa trên sự tin tưởng của cô đối với nhân phẩm của anh, có lẽ cô chỉ nghĩ anh đáng để tin tưởng mà thôi.

Tất nhiên anh hy vọng Lâm Linh cũng có cảm giác rung động với anh, nhưng cho dù hiện tại chưa có, cũng không có nghĩa là sau này không có, anh có thể chờ đợi ngày đó. Vì vậy, anh không để ý sự bình tĩnh quá mức của Lâm Linh.

Nghe anh nói xong những điều này, Lâm Linh nhìn anh, cuối cùng gật đầu: "Được, vậy thử một chút đi."

Lúc nghe Lâm Linh nói câu này, trái tim Lộ Hàn Xuyên bị một dòng nước nóng hạnh phúc dâng trào, cánh tay không bị thương của anh bỗng nhiên đưa ra, ôm lấy một bên vai Lâm Linh, sau đó đưa trán của mình lên, chạm vào trán của Lâm Linh, không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi thở của hai người giao hòa, cảm giác nóng rực khi hơi thở của bọn họ lướt qua mặt nhau.

Lâm Linh kịp thời đặt lọ thuốc trên tay xuống trước vô lăng, định thoát khỏi, nhưng Lộ Hàn Xuyên lại nói: "Anh đã mong chờ ngày này rất lâu rồi, ít nhất là một năm, hoặc có thể là sớm hơn, cho anh ôm một lúc đi... "

- -------------------

Qua một lúc lâu, Lâm Linh dùng khuỷu tay đụng vào anh, cuối cùng Lộ Hàn Xuyên cũng buông cô ra, ngồi trở lại chỗ cũ.

Lâm Linh chỉ vào vết thương của anh: "Còn cần băng bó nữa không?"

"Em cho rằng Lộ đội rất trưởng thành, sao tay chân lại vụng về như vậy?"

Mặt Lộ Hàn Xuyên có chút đỏ, "Chưa yêu đương bao giờ, lần đầu tiên..."

Lâm Linh lấy băng gạc, thoăn thoắt quấn vài vòng quanh tay anh, cố định lại, mới nói: "Năm nay 26 tuổi rồi, thật sự chưa yêu bao giờ?"