Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 323




"Công ty công nghệ kỹ thuật Xán Văn này kinh doanh các thiết bị và vật tư xét nghiệm y tế, trung tâm lớn như vậy, công ty bọn họ có thể không thèm muốn sao?"

Cuối cùng Lý Nhuệ cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Bác sĩ pháp y Cúc lại nói: "Không biết bọn họ nghe ngóng ở đâu ra, nói phân cục của chúng ta có pháp y liên quan đến việc thành lập trung tâm. Nhưng đường dây lấy thông tin của lão Kim này chưa đủ sâu, chưa nghe ngóng rõ ràng. Ông ta còn tưởng người có quyền phát biểu là tôi... hiểu chưa?"

Lý Nhuệ:...

Lâm Linh cũng có chút bất lực, dù cô đã đưa ra một số đề xuất, nhưng hoạt động cụ thể do cục cảnh sát thành phố chủ trì, kinh phí cũng do thành phố chi ra. Việc mua sắm cô không quan tâm, càng không can thiệp.

Cô không thiếu tiền, làm sao có thể dính vào loại chuyện này?

Lý Nhuệ và bác sĩ pháp y Cúc biết hoàn cảnh gia đình cô, cũng biết cô không thể dính dáng đến việc này, Lý Nhuệ liền nói: "Chuyện này trong chúng ta không ai được tiết lộ ra ngoài, tránh để loại người này lại quấn lấy Tiểu Lâm."

"Nhưng cứ bị động như vậy cũng không được, nếu người này lại tìm đến ông, chúng ta sẽ điều tra xem ông ta và công ty khoa học kỹ thuật Xán Văn kia."

Lúc này Triệu Tam Thạch đang lái xe, nghe đến đây cũng góp ý: "Chẳng phải rất dễ sao? Có thể nhờ cục thuế kiểm tra xem bọn họ có trốn thuế hay không, lại kiểm tra xem có gian lận buôn lậu hay hoạt động phi pháp nào không."

Bác sĩ pháp y Cúc bất lực liếc nhìn Triệu Tam Thạch, nghĩ thầm hồi thằng nhóc này mới đến đội cảnh sát hình sự, còn khá ngoan ngoãn, giờ thì cũng biết dùng thủ đoạn uy h.i.ế.p ròi.

Lâm Linh: "... Tôi cảm ơn mấy vị, trở về tôi sẽ mời mọi người một bữa cơm."



Lý Nhuệ không khách sáo với cô: "Em đừng có mà thất hứa, anh đã ghi vào sổ tay rồi đấy."

...

Khoảng 1 giờ 40 phút chiều, cuối cùng xe cũng đến nơi. La Chiêu và mấy cảnh sát khác đang đợi ở bên cạnh cửa hàng xảy ra vụ chó cắn hôm trước, xung quanh còn có một số người dân địa phương.

Cửa xe vừa mở, La Chiêu liền bảo Triệu Tam Thạch xuống lái xe của anh ấy, còn anh ấy tự mình ngồi vào ghế lái của chiếc xe này, nói: "Đi về phía tây của thôn, trên đường đi tôi sẽ nói với các cậu."

Anh ấy khởi động xe, Triệu Tam Thạch và những người khác cũng lái xe theo sau, mọi người cùng hướng về phía tây thôn.

La Chiêu vừa lái xe vừa thông báo tình hình với Lâm Linh và những người khác: "Qua điều tra, những ngày gần đây không có ai ở địa phương này mất tích. Nhưng người dân địa phương phản ánh, ở đầu thôn phía tây có hai người thuê nhà từ nơi khác đến, là một cặp vợ chồng trung niên. Cả hai đều ở nhà tu hành, trong nhà có một phật đường nhỏ, thường ngày không mấy khi giao tiếp với người dân địa phương, hàng năm vào mùa hè và mùa thu sẽ đến ở một thời gian." "Trong cặp vợ chồng này, người đàn ông họ Dư, con gái của bọn họ tên là Dư Phỉ, thỉnh thoảng sẽ đến thăm bọn họ, chủ nhật tuần trước cũng đến. Nhưng lần này cô ấy không đến một mình, người dân thôn phản ánh có một người đàn ông đi cùng Dư Phỉ. Người đàn ông đó đội mũ và đeo kính râm, không nhìn rõ gương mặt, nhưng trông có vẻ lớn tuổi."

Bác sĩ pháp y Cúc liền hỏi: "Có nói tóc màu gì không?"

"Chúng tôi đã hỏi, người dân nói người đó tóc đen." La Chiêu đáp.

Tóc đen? Vậy không phải là người chết, mọi người đều nghĩ đến điều này.

La Chiêu lại nói: "Chủ cửa hàng xảy ra vụ việc hôm qua cung cấp một thông tin, nói người đàn ông đó có thể là bác sĩ của bệnh viện số 3 thành phố Đào Hà. Chuyện này là do người phụ nữ trung niên thuê nhà, tức là mẹ của Dư Phỉ vô tình nói ra."

Lý Nhuệ liền nói: "Vậy sau khi khám nghiệm hiện trường, chúng ta phải đến bệnh viện số 3 một chuyến sao?"



La Chiêu lại nói: "Người của khu vực Hưng Bắc đã đến đó rồi."

Lý Nhuệ lo lắng: "Bọn họ sẽ không tìm ra người đó trước chúng ta chứ?"

La Chiêu không quá vội vàng, anh ấy bình tĩnh nói: "Đào Hà là địa bàn của bọn họ, tìm người ở Đào Hà chưa chắc chúng ta đã nhanh hơn bọn họ, giờ vội vàng cũng vô ích, từng bước một thôi."

Sự bình tĩnh của La Chiêu mang đến ảnh hưởng tích cực cho những người trong xe, mọi người cũng không còn quá sốt ruột.

Lúc này, Lâm Linh hỏi: "Còn người c.h.ế.t thì sao? Có ai ở địa phương này nhìn thấy người c.h.ế.t không?"

"Thật ra có, cũng là bà chủ của cửa hàng đó, tên là Ngô Tú Ngọc. Chị ấy nghe nói chúng tôi đang điều tra người lạ, đã vội vàng nhờ người đưa chị ấy từ bệnh viện về, chủ động đến báo cáo tình hình với chúng ta."

Anh ấy nói như vậy, mọi người cũng hiểu, chủ cửa hàng làm như vậy, chắc chắn là có liên quan đến cậu bé bị chó cắn.

Nếu lúc đó đội cảnh sát hình sự không ra tay, Triệu Tam Thạch không thành công tiêu diệt con ch.ó Pitbull, cứu sống cậu bé, gia đình này chưa chắc đã sẵn sàng cung cấp những thông tin này.

Người dân bình thường đều muốn sống yên ổn, ai cũng không muốn tự tìm phiền phức cho mình. Vì vậy, những gì mà La Chiêu và những người khác đã làm hôm qua, cũng coi như đã tạo ra một cơ hội để bọn họ thu thập manh mối.

"Theo thông tin mà bà chủ cửa hàng cung cấp, người c.h.ế.t thực sự là người trẻ tuổi mà chị ấy nói. Đặc điểm ngoại hình của người này trùng khớp với t.h.i t.h.ể mà chúng ta thấy ở lều dưa. Phía trên mặc áo trắng, phía dưới mặc quần đen, tóc ngắn màu vàng, rất nổi bật."

"Anh ta đi xe máy đến, cùng ngày với con gái nhà họ Dư vào thôn. Tuy nhiên, anh ta đến muộn vài giờ. Anh ta có ghé vào cửa hàng mua t.h.u.ố.c lá và nước lúc 2 giờ chiều. Bởi vì có người giao hàng đến vào ngày hôm đó, người giao hàng thường đến vào thời điểm đó nên bà chủ nhớ rất rõ.”