Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 29




Dấu vân tay nhanh chóng được đưa ra, La Chiêu kéo ghế ra sau, mời Lâm Linh ngồi xuống: "Cô xem thử, có thể xử lý được không."

Lâm Linh cũng không khách sáo với anh ấy, cô lập tức ngồi xuống, mắt nhìn lướt qua dấu vân tay, liền có bước xử lý ban đầu.

"Có thể thử, chắc là được." Lâm Linh không giấu giếm, nhanh chóng đưa cho La Chiêu một câu trả lời rõ ràng.



Cô đặt tay lên bàn phím, định bắt đầu thao tác thì La Chiêu như chợt nhớ ra điều gì. Anh ấy ngăn Lâm Linh, nói: "Chờ một chút, có thể trước đây cô chưa xử lý dấu vân tay, có thể không rõ lắm về yêu cầu xử lý dấu vân tay."

"Lần trước tôi đi đào tạo ở tỉnh đã ghi chép lại, trên đó có một số nội dung nguyên tắc về xử lý hình ảnh dấu vân tay. Cái này không giống với yêu cầu xử lý hình ảnh của cô ở trung tâm máy tính, cô có thể xem qua."

Lâm Linh đồng ý, cho dù loại kiến thức nguyên tắc này cô có hiểu cũng không thể thừa nhận. La Chiêu nhanh chóng đi ra ngoài, có lẽ là đến văn phòng của mình, khi quay lại, trên tay anh ấy cầm một cuốn sổ tay bìa nhựa màu đen. Anh ấy mở sổ ra, chỉ vào một trang ở giữa, nói: "Đây, bắt đầu từ trang này, tám trang tiếp theo đó, đều là nội dung của buổi đào tạo đó. Cô xem trước đi."



Lâm Linh im lặng nhận lấy, ánh mắt nhanh chóng lướt qua ghi chú, nội dung của ghi chú này là thuật toán tăng cường hình ảnh dấu vân tay chất lượng thấp dựa trên biến đổi wavelet*. Đây được coi là một thuật toán xử lý hình ảnh dấu vân tay khá phổ biến, cô đã sớm nắm rõ. Ngoài ra còn có nhiều thuật toán khác có thể lựa chọn, có lẽ La Chiêu cũng không rõ lắm.

*là một phương pháp xử lý tín hiệu được sử dụng rộng rãi trong xử lý tín hiệu và hình ảnh. Nó cho phép phân tích tín hiệu thành các thành phần tần số khác nhau và thời gian khác nhau. Phương pháp này có thể được áp dụng cho nhiều ứng dụng như nén dữ liệu, giảm nhiễu, phân tích hình ảnh, và nhiều ứng dụng khác

Cô ước tính một chút, sử dụng phương pháp này với dấu vân tay quan trọng trong vụ án của Phùng Sơ Tuyết là đủ rồi.

Trong phòng rất yên tĩnh, La Chiêu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Linh. Tiểu Triệu và chàng trai trẻ giám định dấu vết đều đứng sau cô, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hành động của đội trưởng La vượt quá lẽ thường. Nhưng cả hai đều rất sáng suốt giữ im lặng. Dù sao thì kết quả sẽ sớm được đưa ra.

Lúc La Chiêu đi vào, anh ấy đã đóng cửa, vì vậy ngay cả khi có người trong đội tò mò về việc La Chiêu đang làm gì, bọn họ cũng không thể biết được.

Hình như thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, đây là cảm nhận của La Chiêu. Sau cơn bốc đồng ban đầu, anh ấy cũng nghi ngờ, liệu mình có quá vội vàng không? Thật không thể tin được khi đặt hy vọng vào một nữ sinh chỉ mới học lớp 12, truyền ra ngoài có lẽ người ta sẽ nghĩ anh ấy muốn phá án đến phát điên.