Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 107




Bạn cùng bàn của Lâm Linh là Hồ Dương và lớp trưởng ngồi trước đều đi theo, hai người đến đều không đi tay không, Hồ Dương mang đến cho cô con thỏ nhỏ bằng gỗ do chính tay mình khắc, khắc rất sống động, Lâm Linh rất thích, nhận lấy cười nói: "Hồ Dương, không ngờ cậu còn có tài nghệ này, thật sự rất đẹp, mình rất thích, cảm ơn cậu."

Hồ Dương quan sát Lâm Linh, nghĩ đến chuyện mình nghe được từ cậu La Chiêu, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu. Nhưng cậu đã có thể che giấu cảm xúc của mình, cười ha ha nói: "Cái này thì tính là cái gì, mình biết nhiều thứ lắm."

Lớp trưởng cũng ở bên cạnh khuấy động bầu không khí, nói: "Hồ Dương rất lợi hại, đa tài đa nghệ, không chỉ giỏi thể thao, cậu ấy còn biết chơi guitar, thổi harmonica, buổi biểu diễn chào mừng năm mới, nhất định phải để cậu ấy lên sân khấu biểu diễn."

Lâm Linh cười: "Oa, quả thực rất lợi hại, thất kính thất kính." Hồ Dương nghe vậy, cố ý lộ ra vẻ kiêu ngạo, chọc cho Lâm Linh và lớp trưởng đều cười, ngay cả Diêu Ngọc Lan cũng có ấn tượng rất tốt về người bạn cùng bàn này của Lâm Linh.

Lớp trưởng cũng tặng quà mình đã chuẩn bị, là một con sóc nhỏ đồ chơi ôm hạt dưa, rất dễ thương. Lâm Linh đặt con sóc đó bên cạnh gối, nhìn cũng rất thích.

Thầy Uông không mang quà, nhưng ông đã tặng tiền thăm hỏi. Vợ chồng Lâm Khánh Đông ngại để chủ nhiệm lớp tốn tiền, thầy Uông lại nói: "Số tiền này là cho Lâm Linh nhà hai người, một chút tấm lòng, cứ cầm lấy, coi như là tích phúc cho con bé."

Ông đã nói như vậy, vợ chồng Lâm Khánh Đông cũng không tiện từ chối, liền nhận lấy.

Tâm trạng của thầy Uông có chút phức tạp, vừa thương tiếc vừa lo lắng.

Chuyện Lâm Linh bị bắt cóc lớn như vậy, không ít giáo viên trong trường đều biết. Lúc đó cả thành phố có rất nhiều cảnh sát xuất động, đi khắp nơi tìm người, rất nhiều nơi bị lục soát, ồn ào quá lớn. Giáo viên trong trường hễ có người rảnh rỗi, dù không dạy lớp 12, cũng tự giác đi ra ngoài giúp đỡ tìm người, tất nhiên cũng bao gồm ông.

Hồ Dương nghe được chuyện này, còn kéo theo Đào Tử và mấy nam sinh khác trốn học, nhảy tường chạy ra ngoài tìm người. Tạm thời ông không định nói chuyện này với Lâm Linh nói, cứ đợi cô bình phục rồi nói sau.

Hiện tại, ông lo lắng nhất là về việc học tập của Lâm Linh. Cô vừa mới tiến bộ, nhưng lại gặp phải nhiều việc, lỡ như bị thụt lùi, còn có thể kịp thi đại học sao? Kỳ thi đại học rất quan trọng, ông làm giáo viên, làm sao có thể không quan tâm?

Tuy nhiên, đây không phải lúc để nói về những điều này. Ông cũng không muốn nói nhiều, chỉ an ủi Lâm Linh vài câu, để cô yên tâm nghỉ ngơi, chờ khỏe lại thì quay lại học tập.

Sau khi tiễn thầy Vương và mọi người đi, Lâm Linh ăn chút cháo, nhìn ra ngoài trời bắt đầu tối, hỏi Lâm Khánh Đông: "La đội có liên lạc với ba chưa?"

Lâm Khánh Đông không muốn để cô lo lắng quá nhiều, nên nói: "Vẫn chưa, bọn họ đã bắt được nhiều người, bây giờ chắc đang bận rộn. Con không cần phải quan tâm nhiều, quan trọng là con phải chăm sóc sức khỏe, chuyện khác nói sau." Lâm Linh nghe nói đã bắt được nhiều người, cũng biết La Chiêu chưa có thời gian. Cô lại nói: "Ba, ba có biết ai trong đội phòng chống buôn lậu không? Hôm qua có một người họ Lộ nói mình là người của đội phòng chống buôn lậu. Lúc đó chính anh ấy và Ngô Thành cứu con, vài ngày nữa con muốn đến cảm ơn anh ấy, đến lúc đó ba đi với con nhé."



Chuyện này Lâm Khánh Đông cũng nghe nói, ông cũng không ngờ người cứu con gái mình lại là Lộ đội của đội phòng chống buôn lậu.

Tất nhiên phải cảm ơn, ngay cả khi Lâm Linh không nói, ông cũng có ý định này, nên đồng ý: "Được, vài ngày nữa, ba sẽ cùng con đến cảm ơn, ba sẽ đặt một lá cờ thêu, mang đến tặng đơn vị cậu ấy."

Lâm Linh gật đầu, còn hơi mệt, liền nằm lại, chuẩn bị ngủ tiếp.

La Chiêu đến vào khoảng 8 giờ 30 tối, khi đến tay cầm một giỏ hoa. Thấy Lâm Linh vẫn đang ngủ, nên để giỏ hoa xuống, nói với Lâm Khánh Đông: "Để cô bé nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi sẽ lại đến."

Lâm Khánh Đông định tiễn anh ấy về, nhưng lúc này Lâm Linh lại tỉnh dậy. Thực ra cô không ngủ sâu, chỉ cần có chút động tĩnh là tỉnh ngay.

Cô mở mắt ra, lập tức thấy người đến là La Chiêu, vội chỉ vào chiếc ghế bên giường, mời La Chiêu ngồi: "La đội, đừng vội về, em có chút việc muốn nói với anh."

La Chiêu thấy cô đã tỉnh, liền ngồi lại theo ý cô, hỏi: "Tiểu Lâm, em muốn hỏi về vụ Trương Bưu phải không?"

Đây quả thực là vấn đề Lâm Linh quan tâm nhất hiện tại, cô gật đầu, nói: "Đúng, các anh đã tìm được Trương Bưu chưa? Anh ta nói gì?"

La Chiêu lắc đầu: "Đã tìm được, hiện đang giam giữ, anh ta nói biết một số thông tin mà chúng ta quan tâm, nhưng không chịu nói cụ thể. Anh ta yêu cầu em ra gặp anh ta."

"Em, rốt cuộc đã thương lượng với anh ta những điều kiện gì?" Vì Trương Bưu thả Lâm Linh đi, nhưng không chịu nói gì với cảnh sát, nên La Chiêu vẫn không biết Lâm Linh đã thương lượng với đối phương những điều kiện gì.

Lâm Linh cũng không giấu diếm, nói với La Chiêu: "Lúc đó em cảm thấy Trương Bưu vẫn chưa xấu đến tận xương tủy, nên đã cố gắng giao lưu với anh ta. Qua đối thoại, em biết được gia đình anh ta xảy ra chuyện lớn, đó là cách đây hai năm, ba mẹ và em trai em gái của anh ta đều bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t trong nhà."

Tin tức này đối với La Chiêu cũng khá sốc. Vụ án như vậy, gần như là thảm án diệt môn. Dù ở một thành phố lớn như Giang Ninh, một vụ án như vậy cũng chỉ mấy năm mới xảy ra một lần, là một vụ án khá hiếm gặp.

Ngoài Trương Bưu, những người khác trong gia đình đều đã chết, trong đó có một cặp em trai em gái nhỏ tuổi. Có thể tưởng tượng được cú sốc mà chuyện này gây ra cho Trương Bưu lớn đến mức nào.