Cũng không ai biết tai hoạ này bắt nguồn từ lúc nào, về nguồn gốc của nó cũng có rất nhiều phiên bản khác nhau.
Có phiên bản ghi lại vào thời kì viễn cổ một vị tuyệt thế đại năng không biết vì nguyên nhân gì đã ngã xuống, tà niệm bất diệt đã tự chủ hồi sinh hóa thành luồng tà khí này.
Cũng có phiên bản nói tà khí là khí tức của dị càn khôn xâm lấn mảnh càn khôn này.
Mỗi phiên bản đều vô cùng đa dạng nhưng đều có một đặc điểm chung: tà khí nguyên bản không khủng bố tới vậy, mới đầu cũng không ai coi trọng chỉ coi đó là một loại khí thể mới sinh ra trong càn khôn, nếu có nguy hiểm lấy tu vi của các vị đại năng có thể thoải mái ứng đối.
Nhưng bọn họ đã lầm, nó càng ngày càng lớn mạnh, đến lúc các vị đại năng ý thức được không ổn thì đã không kịp rồi.
Khi phát động tổng công tiêu diệt mặc dù tiêu diệt được một bộ phận nhỏ nhưng những bộ phận khác lại nhanh chóng được sản sinh, giết mãi không hết.
Không chỉ vậy nó còn có thể khống chế tu luyện giả thành khôi lỗi và hoàn mĩ chưởng khống bọn họ đến mức tư duy tình cảm không khác gì bình thường, đem khôi lỗi đó cài vào trong các thế lực sau đó bọn chúng đồng loạt khởi xướng tấn công phá hoại tạo thành tổn thất không hề nhỏ.
Mới đầu bọn họ còn nảy sinh nghi ngờ giữa các đại thế lực tạo nên không ít tranh đấu ngầm lại khiến các thế lực tổn thất thêm một bút không nhỏ, đến khi tìm ra nguyên nhân chân thực hóa giải khúc mắc thì tổn thất cũng không thể vãn hồi.
Mà dù biết nguyên nhân bọn họ cũng không tìm ra cách có thể phòng bị, bọn họ quá khó chơi!
Cho đến hiện tại dù đã phát minh ra pháp bảo có thể đo lường diệt sát những khôi lỗi đó nhưng tai hoạ đó vẫn không cách nào diệt trừ, chỉ có thể đau khổ chống đỡ ra một mảnh trời bình yên!
Mà Tiểu Thế Giới này cũng nằm trong mảnh Thiên Địa yên bình đó, không chỉ vậy còn chất chứa anh linh của những vị tiền bối đã ra đi.
Và cuối cùng đều là nhờ những vị tiền bối đó dùng xương máu của mình đánh ra một mảnh thế giới tươi đẹp này.
Người trước gây dựng yên bình, người sau phải dùng tính mạng đi bảo vệ!
Bởi vậy cho dù phải bỏ mạng nơi đây hắn cũng không tiếc!
Phật Quang một lần nữa hiển hiện, lão khẽ nhắm mắt lại rồi chắp tay thành kính: — QUẢNG CÁO —
"Thiện tai... Thiện tai!"
Khuôn mặt từ ái, Phật Quang phụ trợ, khí phách một đi không trở lại tôn lão lên như một vị Phật Chủ từ bi cứu nhân độ thế.
Niệm xong, đột nhiên lão mở trừng mắt ra, trong mắt có hai đạo kim quang loé lên, Pháp tướng hiển hiện, trên tay cầm một đoá Kim Liên chín cánh chín đài đang nở rộ toả ra từng tia sáng thánh khiết tựa như có thể tịnh hóa vạn vật tà ác.
Cùng lúc này, không gian đột nhiên nứt ra từng vết nứt, chín vị hòa thượng từ trong đó chui ra.
Bọn họ khuôn mặt cương nghị, thân trên mặc trần để lộ ra từng đạo cơ bắp săn chắc, thân thể sáng bóng ánh lên Kim quang, khi hai tay va chạm đều phát ra từng tiếng boong boong như kim loại.
Vừa hiện thân ngay lập tức liền xếp bằng xung quang lão trụ trì, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm từng câu Phật hiệu, hai tay cũng không ngừng kết ấn quyết huyền diệu.
Phật Quang không ngừng tán phát rồi được ấn quyết dẫn dắt hóa thành từng bóng hình huyền ảo dung nhập vào đoá Kim Liên khiến nó càng trở nên thánh khiết hơn, tựa như chỉ cần liếc nhìn đối với nó đều là một sự ô nhục!
Trong hư không hắc ám Tà Cực nhìn thấy cảnh này cũng không cách nào bình tĩnh, nó thất thanh la lên, trong giọng nói chất chứa nồng đậm không tin tưởng:
"Cửu Đài Kim Liên! Ngươi tại sao lại có thứ này? Không đúng, tiểu đầu trọc ngươi lại là chuyển thế của đám lão đầu trọc đó?"
Tà Cực vô cùng hoảng sợ, trước đó dù bị Phật Đạo Kim Luân vô cùng khủng bố công kích nó vẫn bình chân như vại, bị lão trụ trì chống trả nó cũng không e sợ nhưng vừa nhìn thấy đoá Kim Liên này nó liền bối rối.
Năng lực tịnh hoá của Phật Môn vô cùng mạnh mẽ, mà Cửu Đài Kim Liên thân là linh vật trấn môn lại càng mang uy lực khó lường.
Cửu Đài vừa ra vạn tà thần phục!
Câu nói này cũng không phải nói ngoa mà là chân thực, tuy có hạn chế nhất định nhưng cũng vô cùng khủng bố, là Thánh Vật trong lòng đệ tử Phật Môn.
Mà bảo vật bực này thông thường chỉ có cấp bậc La Hán trở lên mới có quyền nắm giữ nhưng vì quá khan hiếm nên cũng chỉ có những La Hán mạnh nhất mới có một bông. — QUẢNG CÁO —
Bây giờ trên thân một đệ tử Phật Môn hạ giới nắm giữ thần thông Kim Luân Giáo hắn đã coi là khó tin rồi, bây giờ nhìn thấy đoá Kim Liên này hắn không thể không suy xét lại.
Tên yếu ớt trước mặt chắc chắn là một vị La Hán mạnh mẽ tách ra phân hồn đi đầu thai chuyển thế tới thế giới này, mà mục đích của hắn có lẽ là vùng bí cảnh kia.
Rất nhiều suy đoán không ngừng loé lên trong đầu nhưng thực tại không cho phép hắn suy nghĩ.
Tà Cực thân thể nhanh chóng sụp đổ, một lần nữa hóa thành từng giọt nước, giọt nước lại hóa thành Tủ Cực Khí, bọn chúng đều chọn một hướng rồi cấp tốc bỏ chạy nhằm phân tán lực chú ý của lão trụ trì mong chỉ cần lưu được một tia ý niệm hắn đều có thể nhanh chóng hồi phục.
Tuy Tà Cực rất điên cuồng và tự tin vào bản thân nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc, gặp được thứ có thể uy hiếp đến mình vẫn ngồi đó chờ chết sao?
Hắn vừa chuẩn bị xong lão trụ trì cùng chín vị tăng nhân đều niệm chú hoàn tất, Phật Đà Pháp Tướng bước lên một bước hùng cứ không trung, tay cầm Cửu Đài Kim Liên toả ra thánh quang thuần khiết.
Kim Liên nở rộ, chín đài sen từ từ tách ra khỏi đoá sen, từng nhụy hoa theo gió phiêu tán chuẩn xác hướng về những luồng Tử Cực Khí kích xạ mà đi.
Thánh Quang bao trùm vạn dặm, chiếu sáng mọi ngóc ngách.
A...a...a
Từng tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng vang lên, Tử Cực Khí đang bị mài mòn tịnh hóa rồi biến mất trong Thiên Địa.
Một nén nhang sau Kim Liên tan rã, Thánh Quang ảm đạm, Pháp tướng tan rã, lão trụ trì cùng chín vị tăng nhân Kim Quang đã rút, sắc mặt đều vô cùng khó coi nhưng ai nấy đều toát ra vẻ vui mừng.
Cuối cùng cũng tru diệt!
"Thiện tai...thiện tai!"
Mười vị tăng nhân đồng loạt chắp tay niệm Phật hiệu.
Mất đi sự chưởng khống của Tà Cực hư không hắc động kia dưới sự tác động của Thế giới chi lực cũng đang chậm rãi hồi phục, ước chừng cần nửa canh giờ mới khôi phục hoàn toàn. — QUẢNG CÁO —
Xem ra đã thật tru diệt rồi!
Không thể không nói áp lực mà Tà Cực mang đến cho trụ trì là vô cùng lớn, thậm chí đã hoàn toàn uy hiếp tính mạng.
Nhưng may mắn có đoá Cửu Đài Kim Liên cùng chuyển thế theo kia làm át chủ bài nếu không cũng không dễ dàng như vậy.
Nhìn đoá Kim Liên đang tan rã hoá thành cát bụi Lão trụ trì cũng thoáng thất thần.
Tà Cực nói không sai, bản thân lão chính là một đạo phân hồn của một vị La Hán chuyển thế với mục đích canh chừng và bảo vệ giới này, Kim Liên cũng được bản thể cho đem theo để đề phòng bất trắc.
Những tưởng sẽ không bao giờ dùng tới nhưng hôm nay lại bị ép phải lấy ra, mà lấy tu vi của lão không cách nào thôi thúc nên đành phải dùng biện pháp cực đoan nhất: thiêu cháy tinh hoa của Cửu Đài Kim Liên để phát ra một kích mạnh nhất.
Một bảo vật hiếm có lại bị lãng phí như vậy.
Nhưng không sao, tất cả đều đáng giá!
Chưa nói đến mức độ ảnh hưởng mà Tà Cực đã gây ra, chỉ riêng những kiến thức mà hắn biết đã vượt quá hiểu biết của mọi người, nhân vật như vậy vô cùng nguy hiểm.
Vậy nên, nhanh chóng diệt trừ là cách tốt nhất!