Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 93: Chương 93




Li khai thêm mấy trăm dặm đám người mới dừng lại nghỉ ngơi.

"Thiếu Giáo chủ sao rồi?" Trần Thương nhanh chóng bắt kịp Thao Thiết, lão lo lắng hỏi.

"Chủ nhân ngài ấy thương thế tuy nặng nhưng tạm thời cũng không sao, ngươi giúp ta đón lấy!"

Trần Thương vội vã tiến lên nhẹ nhàng đem Tiểu Thanh Trúc bồng lấy.

Lão kiểm tra qua một lượt sau đó lộ ra biểu cảm đau lòng.

Thương thế tuy tạm thời không sao nhưng cũng vô cùng nặng nề.

Nội thương vô cùng nghiêm trọng: kinh mạch khô cạn, kim đan rạn nứt, căn cơ sơ bộ bị tổn thương.

Còn về ngoại thương...thân thể vốn nhỏ nhắn yêu kiều, da trắng mịn màng lúc này nhiều thêm những vết rách trầy xước ngoằn ngoèo, những vết bầm tím cũng trải dài khắp cơ thể.

Như thế này thì làm sao mà chịu nổi a!

Thao Thiết nổi danh táo bạo nhìn qua cũng hơi mềm lòng, nó hạ giọng nói:

"Các ngươi giúp ngài ấy trừ khử kiếp lực còn xót lại đi, ta tạm thời không cách nào rảnh tay."

Vừa hay mấy người La Sinh cũng tới kịp, cả đám loay hoay trị thương cho Tiểu Thanh Trúc.

Thao Thiết chọn một bãi đất trống rộng lớn, cái đầu của nó lại một lần nữa hóa thành lỗ đen to lớn, ngay sau đó có từng bóng dáng nhanh chóng từ trong đó bay ra.

Đem bảy yêu thả ra Thao Thiết cũng nhẹ nhõm hơn không ít, cái cảm giác no bạo cũng không cánh mà bay nhưng những vết thương do cắn nuốt quá mức trong thời gian ngắn cũng không cách nào tốt lên được.

Ổn định lại một chút Niên khàn khàn nói:

"Cái không gian của ngươi cũng không tệ a, chỉ là hơi bừa bộn chút, sau này nếu cần di chuyển quy mô lớn cứ để cho ngươi mang a!"

"Ừm, sau này đánh nhau cho Thao Thiết dẫn đầu, chúng ta trốn vào trong đó nhân lúc kẻ địch không kịp đề phòng đột nhiên lao ra vây công cho hắn một kích trí mạng..."

— QUẢNG CÁO —

Nhân Xà đôi mắt tam giác lấp loé nhìn qua vô cùng âm độc, nó nhìn chằm chằm khiến Thao Thiết có chút ớn lạnh.

"Được rồi, các ngươi cũng đừng tám chuyện nữa, mau mau xem xét chữa trị cho chủ nhân đi, còn cả cái đồ chơi kia nữa xem phải xử lý thế nào!"

Mấy thú nghe vậy sắc mặt cũng không khỏi ngưng trọng liếc nhìn Hợp Âm Tử Cực.

Cái pháp bảo này không chỉ lai lịch không rõ ràng mà nó còn quá quỷ dị.

Những tên Bán Bộ Thượng Cảnh nhân tộc cùng những đại yêu kia được coi là đỉnh phong giới này đều dễ dàng bị bọn chúng kích sát, mà cái bát kia lại dễ dàng ép khô bọn chúng.



Đúng là cổ quái mà!

Nhưng may mắn, cũng nhờ có nó nên mới thoát được một kiếp a!

Thao Thiết chỉ nhắc nhở một câu rồi tân thần đều đầu nhập vào thương thế của mình.

Lần này vì thoát ra khỏi lực hút của Hợp Âm Tử Cực nó đã phải kiệt lực chống đỡ khiến kinh mạch bị tổn hại không nhẹ, cộng thêm với thương thế khi đem bảy thú đều nuốt vào trong thân thể súy chút nữa khiến Yêu thể sụp đổ.

Việc quan trọng nhất bây giờ là phải đem thương thế khống chế không lưu lại tai hoạ ngầm.

Vốn còn lo lắng cho Tiểu Thanh Trúc nhưng có đám này chăm sóc nó cũng yên lòng.

"Thao Thiết ngươi nhanh chóng trị thương đi, để ta hộ pháp cho!" Như nhìn ra được lo lắng của Thao Thiết, Nhân Xà hơi quan tâm.

"Được!"

Tiểu Thanh Trúc có đám người La Sinh lo, tám thú ngoài Thao Thiết thương thế quá mức nặng nề thì bảy thú còn lại đều có tổn thương không nhỏ.

Mỗi thú đều chiếm giữ một chỗ vừa giúp nhau canh chừng vừa đầu nhập vào trị thương.

Một khắc sau.

"Phù, cuối cùng cũng tốt hơn một chút!" Trần Thương vừa xoa xoa mấy giọt mồ hôi trên trán vừa thở phào nhẹ nhõm.

"May mắn có một luồng sinh cơ luôn không ngừng giúp nàng chữa trị nếu không chỉ dựa vào chúng ta trong thời gian ngắn như vậy cũng không có cách nào a!" La Sinh cũng sợ hãi thán phục nói. — QUẢNG CÁO —

"Từ khí tức đến xem có lẽ là Nhân Xà đã xuất thủ!"

"Ừm, nhưng không ngờ nó còn có ngón này a!"

"Mặc kệ đi, chỉ cần là người của Thiên Ma Giáo liền tốt, có lợi ích cho Giáo chủ cùng Thiếu Giáo chủ là được!"

"Ừ..."

Trải qua một hồi truyền công chữa trị kiếp lực còn dư lại cũng hoàn toàn tiêu tán.

Thương thế của Tiểu Thanh Trúc chủ yếu đến từ kiếp lực, mà kiếp lực chứa hủy diệt chi lực cực kì mạnh mẽ, nếu không đem nó tiêu trừ thì không cách nào hồi phục.

Bây giờ Kiếp lực đã được trừ khử, ngoại thương tuy nặng cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.

Hắc Dung dùng pháp lực lập thành một kết giới tạm thời ngăn cách dò xét, mấy lão đầu tự giác bước ra bên ngoài hộ pháp.

Thương thế muốn nhanh chóng hồi phục thì phải bôi thuốc, mà bôi thuốc thì phải thoát y.

Thiếu Giáo chủ tuy tuổi còn nhỏ nhưng dù sao cũng là nữ nhi, mấy lão đầu này cho dù lo lắng đến cỡ nào thì cũng phải ra ngoài.

Hắc Dung khẽ nâng Tiểu Thanh Trúc lên giúp nàng cởi bỏ váy áo rách nát thấm đẫm bùn đất cùng máu tươi.



Nhìn lại thân thể lem luốc đầy rẫy vết thương Hắc Dung vô cùng đau lòng.

Đồng thời trong lòng cô cũng hơi oán trách tại sao giáo chủ không đợi con của mình lớn hơn chút nữa hãy phi thăng?

Tại sao bỏ lại một đứa trẻ bốn tuổi chịu cảnh cô độc không người thân?

Không lẽ thật như người ta nói Giáo chủ là đại ma đầu lạnh lùng vô cảm, ngài ấy thật sự coi sức mạnh cá nhân còn quan trọng hơn tình thân sao?

Mặc dù ngài ấy trước khi đi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện nhưng vật là chết người là sống, cái con bé cần là một người cha a!

Nghĩ thì nghĩ nhưng Hắc Dung cũng không dám có tâm tư phản, chưa nói tới Giáo chủ có ân với nàng, với thủ đoạn của Giáo chủ chưa biết chừng còn lưu lại một tay, đến lúc đó có khi còn không biết chết như thế nào.

— QUẢNG CÁO —

Hơn nữa nàng cũng thật tâm phục tùng cha con Lục Huy cùng Thiên Ma Giáo nên chắc chắn những thủ đoạn ngầm đó sẽ không bao giờ phải dùng tới!

Hắc Dung đem linh thủy đổ ra một thau lớn, lại gia giảm thêm một vài linh dược quý hiếm có công hiệu trị thương, dùng pháp lực đem dược hiệu đều hoà quyện, lại điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp mới nhẹ nhàng tẩy rửa cho Tiểu Thanh Trúc.

Sau đó lại đem dược hồ chữa thương trân quý bôi cho nàng, băng bó cẩn thận mới giúp nàng mặc lại y phục.

Sửa sang một phen khí tức của Tiểu Thanh Trúc bình ổn hơn không ít, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng cũng có thêm một ít huyết sắc.

Có lẽ do quá mệt mỏi nên nàng vẫn chưa từ hôn mê tỉnh lại, trái lại còn lâm vào ngủ say.

"Sao rồi?" Nhìn thấy Hắc Dung đi ra mấy người La Sinh lập tức bu lại lo lắng hỏi.

"Tạm ổn rồi, các ngươi vào trong xem đi, nhưng chú ý đừng đánh thức nàng!"

"Được được!" Mấy người có chút kích động, tuy vội vã nhưng cũng không dám phát ra tiếng động lớn sợ đánh thức giấc ngủ của Tiểu Thanh Trúc.

Nhìn khuôn mặt non nớt đã hơi chút hồng hào, ngoại thương cũng đã được xử lý cẩn thận đám người La Sinh cũng thở phào một hơi.

Tám hung thú thấy thế cũng tạm ngừng hồi phục, bọn chúng thấy nàng ổn định cũng thở phào nhẹ nhõm.

Liếc nhìn khoảng không ngút ngàn trước mặt, Thiên Ma Giáo đã bị san thành bình địa, chỗ cao chỗ thấp gò đất ngổn ngang.

Tám thú không có ấn tượng gì nhiều nhưng mấy vị Thái thượng hộ pháp lại nỗi lòng phức tạp.

Dù sao đây cũng là nơi bọn họ sinh sống đã mấy trăm năm, ở lâu cũng sinh ra một ít tình cảm bây giờ nó bị phá hủy trong lòng đều có chút không nỡ.

Nhưng cổ nhân nói của đi thay người, dưới trận Thiên Diệt khủng bố như vậy tất cả mọi người đều sống sót đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi!

Hủy diệt chưa hẳn là kết thúc mà là bắt đầu một cuộc hành trình mới.

Người còn Thiên Ma Giáo vĩnh tồn!