Phía bên kia, Tiểu Thanh Trúc vẫn đang gắng gượng chống đỡ bò lết từng chút một, hai mắt nàng cũng dần trở nên mông lung rồi ríu lại vào nhau.
Nàng sắp không chống đỡ nổi!
Một chút...Chỉ còn một chút nữa thôi!
Nguyên hồn cũng vô cùng hồi hộp thầm cổ vũ, đồng thời cũng lo lắng không thôi.
Nếu Cửu Thế gục ngã vào lúc này cho dù ả có ra thay thế cũng không thể thay đổi được.
Dù sao thân thể đã đạt cực hạn, nếu lâm vào ngủ sâu thì ả cũng không thể cưỡng ép đem nó tỉnh lại, đến lúc đó cả hai người đều lâm vào trong bóng tối và mất đi ý thức.
Nếu như vậy chắc chắn sẽ chết!
Hai trượng...một trượng... nửa trượng...
Chạm vào!
Cuối cùng cũng tới!
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành bát cũ kĩ tựa như bảo bối quý giá nhất, khoé miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười, Nguyên hồn cũng thở phào một hơi.
Đồ vật đã tới tay Nguyên Hồn lập tức phân phó:
"Thể nội vẫn còn một ít linh lực, ngươi thử đem truyền vào nó xem sao?"
Thứ đồ vật này mặc dù vô cùng tai hại nhưng vào lúc này nó lại là cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Gây hại người khác thì sao? Ả cũng không quản được nhiều tới vậy, có sống sót được hay không còn chưa biết a!
Tiểu Thanh Trúc cũng nghe theo, nàng run rẩy ép nốt số linh lực còn lại rót vào Hợp Âm Tử Cực...
Linh lực đã hao hết, trong ánh mắt chờ mong của hai người...cái bát đó ngoài sáng lên một chút rồi dập tắt thì vẫn không hề có biến hoá.
Xem ra linh lực quá ít không thấm vào đâu! — QUẢNG CÁO —
Nguyên hồn nhíu chặt lông mày vắt óc suy nghĩ muốn tìm ra cách khác thế nhưng đều không khả thi.
Đúng lúc này, một giọt máu từ vết thương ở tay đột nhiên dính vào miệng bát, ngay lập tức giọt máu đó đã bị hút khô biến mất không còn dấu vết.
Theo đó nó lại xảy ra một chút biến hóa kì quái.
Tiểu Thanh Trúc thấy vậy thì vui mừng, có biến hoá là tốt!
Nàng lê chiếc bát tới miệng vết thương...
Tí tách! Tí tách!
Từng giọt máu đỏ hồng bị hấp thu, chiếc bát vốn trắng đục cũ kĩ đột nhiên nổi lên từng đạo hoa văn màu đỏ tím.
Tuy biến hoá đã đa dạng hơn nhưng vẫn như lúc trước nó chỉ chợt loé lên rồi biến mất.
"Vẫn không được sao?"
Tiểu Thanh Trúc có chút suy sụp.
Đúng lúc này, một tiếng nói âm nhu xen lẫn đau lòng khẽ vang lên:
"Chủ nhân, người làm sao lại bị thương nặng như vậy a, cực khổ cho ngài rồi!"
Tiểu Thanh Trúc ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt nhợt nhạt của nàng hiếm thấy nở một nụ cười vui vẻ:
"Thì ra là Tiểu Thanh a, sao ngươi lại tới đây?"
"Chủ nhân, ta tới giúp người a!" Nhân Xà thu lại cái đầu người cùng thân thể to lớn, chỉ lộ ra độ dài tầm một người bình thường, nó uốn éo thân thể dùng đuôi khẽ nâng Tiểu Thanh Trúc cho nàng dựa vào thân thể mình.
"Chủ nhân, chúng ta cũng tới a!" Bảy con hung thú cũng đều thu lại hung uy cùng thể xác rồi nhích lại gần dùng thân thể che kín đi những giọt Huyết Vũ đang rơi lả tả không cho chúng lại gần tiểu chủ nhân.
Nếu để những sinh linh của Thiên Việt đại lục biết chuyện trước đó mà chứng kiến hết thảy chuyện này liệu có tưởng hai mắt mình nhìn lầm a. — QUẢNG CÁO —
Đây có phải mấy đại hung thú cùng hung cực ác động tí là đồ diệt, một ngụm đồ thành?
Bọn họ không tin tưởng cũng không sao, chỉ cần tiểu chủ nhân tin tưởng là được!
Tiểu Thanh Trúc trong lòng ấm áp nhưng vẫn vô cùng lo lắng nhẹ giọng khiển trách:
"Các... ngươi mau...mau rời đi a! Ở...ở đây...nguy hiểm...hiểm... lắm!"
"Chủ nhân, ngài cũng đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ được người!" Nhân Xà kiên định nói.
Nó là nữ tính duy nhất trong đám hung thú, tuy bản tính của xà tộc vô cùng máu lạnh không thân cận với người ngoài nhưng Tiểu Thanh Trúc thì khác, mọi ấn tượng của nàng đều bị Lục Huy dùng bí pháp dung hợp vào linh hồn tám đại hung thú.
Không chỉ vậy linh hồn của bọn chúng đều được Tiểu Thanh Trúc trong lúc vô ý thức sử dụng Nhất Khí Hoá Thần sáng tạo ra nên lại càng thân cận.
Có thể nói trên đời này cho dù bất kì ai cũng phản bội nàng nhưng tám đại hung thú sẽ mãi mãi là những hộ vệ trung thành nhất!
"Các...các ngươi nghe...nghe ta...mau rời đi... không... không là ... không kịp! Thiên...Thiên Diệt...này ...này các ngươi... không... không...chống đỡ... được đâu!"
Nghe nàng căn dặn trong lòng tám thú cũng một phen ấm áp.
Tuy với thân phận là chủ tớ nhưng từ trước đến nay chủ nhân luôn xem bọn chúng như bạn bè, lúc không có lão chủ nhân ở bên cạnh thì thường tìm bọn chúng để chia sẻ.
Vì vậy tám đại hung thú cũng không ngắt lời nàng, dù phải chịu đau đớn từ Huyết Vũ không ngừng dội xuống nhưng tám thú cũng không di chuyển lấy một chút, lặng yên che chở cho nàng.
Đợi Tiểu Thanh Trúc nói xong, tám thú khẽ liếc mắt trao đổi ý kiến, ngay sau đó Huyền Quy bước lên một bước, thân thể cấp tốc biến lớn.
Bốn chân thô to như trụ trời chống lên bộ giáp xác đen tuyền dày nặng.
Những giọt Huyết Vũ khi rơi xuống giáp xác dày nặng trơn bóng liền trôi dạt đi để lộ một khoảng trống tạnh ráo bên dưới thân thể.
Giải Trãi đem hai cái càng to nhẹ nhàng bồng Tiểu Thanh Trúc đặt nàng nằm lên tấm lưng bằng phẳng của mình, còn bản thân thì chống càng nằm trên lớp bùn đất ẩm ướt chịu đựng kiếp lực vẫn còn xót lại không ngừng bào mòn thân thể.
Dù vậy Huyền Quy hay Giải Trãi cũng không hề than vãn một lời!
— QUẢNG CÁO —
Kể ra cũng may mắn, nếu là những người khác xâm nhập Thiên Đạo sẽ cho rằng có kẻ nhúng tay vào tiến trình Thiên Diệt nên kiếp lực sẽ càng thêm trầm trọng.
Tuy biên độ gia tăng có sự hạn chế của thế giới nhưng dù gì cũng là Thiên Diệt hàng thật giá thật, không phải những sinh linh nhỏ yếu này có thể so sánh!
Mà Tám đại hung thú bổn nguyên linh hồn được tế luyện trong Thái Âm Kì và đều do Tiểu Thanh Trúc cùng Lục Huy một tay tế luyện nên có lây dính khí tức của hai người.
Nên cho dù đã hình thành nhục thể nó vãn bị Thiên Đạo phán định là Khí Linh của bảo vật nên không bị kiếp lực gia tăng.
Nhìn tám thú đều đã sắp xếp xong xuôi Tiểu Thanh Trúc không khỏi mở to mắt kinh ngạc, giận cũng giận không nổi.
"Các ngươi..."
"Chủ nhân, người cứ an tâm tĩnh dưỡng đi là được, chuyện còn lại đều giao cho chúng ta!"
Nguyên do bản tính nên cho dù đã tận lực dùng ngữ điệu ôn nhu nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lùng.
Tiểu Thanh Trúc tưởng rằng Tiểu Thanh lo lắng sợ mình làm loạn nên nổi giận.
Nàng thấy vậy cũng thức thời im lặng, khuyên đều khuyên không được, vậy phải phó mặc cho số phận thôi!
Nhân Xà thấy nàng đã yên tĩnh lại liền khẽ há mở chiếc đầu tam giác nôn ra một viên dược dịch.
Viên dược dịch này vô cùng kì quái, mặt ngoài thì hắc khí lượn lờ, khi va chạm với không khí liền phát ra từng tiếng xì xì như bị kịch độc ăn mòn, mà trái lại bên trong nó lại ẩn chứa một luồng sinh cơ cực kì bàng bạc tựa như có thể đem một bộ khô cốt đều phục sinh lại!
Dược dịch ra khỏi miệng, thân thể Nhân Xà liền rút đi hẳn một vòng, lớp vảy vốn xanh biếc óng ánh cũng trở nên hơi mờ nhạt.
"Tiểu Thanh..."
Nhân Xà liền cũng không tiếp lời, nó nhẹ nhàng bón đem viên dược dịch cho Tiểu Thanh Trúc phục dụng.
Cũng không có ai ngăn cản nó sợ sẽ làm nàng nhiễm phải kịch độc bởi vì dù là nàng hay bọn chúng đều biết: Nhân Xà sẽ không bao giờ làm hại nàng!