Rất nhanh Tiểu Thanh Trúc liền cảm nhận được quyền khống chế thân thể.
Vừa mới tiếp nhận, một cảm giác vô cùng đau nhức truyền tới khiến nàng phải cau mày.
Thì ra là do thương thế khi vừa nãy đối diện với Thiên Diệt a!
Xem xét qua một lượt thân thể, Tiểu Thanh Trúc không khỏi giật mình: khí huyết suy yếu, pháp lực khô cạn, ngoại thương cũng không ít nhưng nặng nhất vẫn là tổn thương căn cơ do hai lần vận dụng linh lực cùng tinh huyết quá độ khiến Kim Đan bị nứt vỡ ra một khe hở nhỏ.
Tổn thương này nếu muốn hồi phục cũng mất kha khá thời gian a!
Nhưng rất nhanh nàng lại nở nụ cười thê lương, mình có sống sót được hay không còn chưa biết, nghĩ nhiều về vấn đề này làm gì a!
Mặc kệ Huyết Vũ đang rơi lả tả làm mái tóc vốn đã rối lại càng bết bát lộn xộn vương dài trên má.
Mặc kệ những giọt mưa máu rơi lên đôi vai nhỏ gầy non nớt làm trầy xước từng mảng da lớn khiến từng dòng máu đỏ thắm tràn ra hoa cùng với huyết vũ đến mức không phân biệt được đâu là mưa đâu là máu.
Tiểu Thanh Trúc khẽ mím môi nhịn đau nhìn một lượt khung cảnh Thiên Ma Giáo đã hoang tàn dưới sự tàn phá của Thiên Diệt.
Bất tri bất giác nàng lại nở một nụ cười ngọt ngào xen lẫn chút thê lương.
Sơn phong kia là nơi nàng đăng đàn giảng đạo cho mấy lão gia gia hiếu học cùng chúng đệ tử...
Sơn cốc kia là nơi nàng thường cùng phụ thân ra đó thả diều bắt bướm, nấu nướng mấy đạo mỹ thực rồi vừa ăn vừa ngắm phong cảnh...
Chỗ kia...
Tuy chỉ ở lại có hơn một năm nhưng Thiên Ma Giáo đâu đâu cũng có vết tích của nàng, là một nơi ngập tràn kỉ niệm.
Hơn thế nữa, nó còn là cơ nghiệp do phụ thân dày công gây dựng, nàng đã từng thề với phụ thân sẽ đem nó bảo vệ và phát triển thật tốt, nhưng hiện tại...
Nàng thấy có lỗi với phụ thân!
— QUẢNG CÁO —
Hai dòng lệ nóng lăn dài trên má nhưng rồi lại bị nàng quật cường gạt đi.
Phụ thân nói khóc là xấu, nàng cũng không muốn mình chết với dáng vẻ xấu xí, ít nhất cũng phải đẹp mắt một chút a!
Bên trong thức hải Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất nhìn cảnh này tâm trạng cũng phức tạp bùi ngùi không thôi.
Cho dù lấy tâm cảnh của ả mọi chuyện trên đời đều coi như mây gió, nhưng tình cảnh hiện tại lại khác.
Một đứa trẻ không rõ bị cha mẹ ruột bỏ rơi phải chịu cảnh tha hương bị truy sát, cha nuôi lại vì một vài lý do mà cách xa nàng, hiện tại lại vì tư chất quá cao bị trời ghen ghét nên giáng Thiên Diệt.
Đây chính là hồng nhan bạc phận sao?
Tình cảnh hiện tại của Cửu Thế cũng khiến ả nhớ lại số phận long đong của mình.
Một viên đạo tâm một lòng cầu đạo không ham trần thế nhưng kết quả lại không đạt được gì.
Tám đời tám kiếp mấy ngàn vạn năm đều giữ vững một lòng, cho dù phong hoa tuyệt đại cỡ nào, tư chất kinh nghiệm vượt trội cũng không cách nào đột phá, vẫn một mực kẹt tại Tiên Tôn cảnh mày mò truy tìm đại đạo rồi thọ tẫn thân vong.
Ả cũng thầm hận ông trời tại sao lại đối xử với mình như vậy, tại sao không vì viên đạo tâm đó mà chỉ một đường sinh lộ?
Đến đời thứ chín vốn tưởng ước nguyện đã hoá thành chấp niệm đó sẽ được thoả mãn, nào ngờ lại bị giáng Thiên Diệt Chi Kiếp!
"Đồng bệnh tương liên a, nhưng ít ra Cửu Thế nhà ngươi may mắn hơn ta nhiều, không phải trải qua năm tháng dài dằng dặc rồi chờ chết trong vô vọng!" Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất khẽ than một câu đồng cảm.
Vào lúc này những tính toán trước đó đều đã tan thành mây khói, chỉ còn lại đồng cảm vô tận.
Tính ra hai người dù ai dung hợp ai thì cuối cùng đều là một bởi vì hai người đã vốn là một từ lâu rồi!
"Ài..." Nguyên hồn kiếp thứ nhất khẽ cúi đầu nhìn tinh hải vô tận rồi thở dài.
Dư quang khoé mắt liếc thấy không xa bên ngoài thân thể chiếc bát cũ kĩ kì quái kia yên tĩnh nằm đó. — QUẢNG CÁO —
Trải qua vài giọt Huyết Vũ tẩy luyện nhưng vẫn không hề hấn gì, thậm chí lòng bát còn chứa đựng mấy giọt mưa đỏ au vẫn còn mang kiếp lực.
Mắt ả dấy lên một ngọn lửa hi vọng.
Sao ta có thể đem cái đồ vật này quên đi được nhỉ?
Chắc có lẽ lúc nãy do quá mệt mỏi cùng tuyệt vọng đi?
Cho dù chỉ là linh hồn chuyển thế nhưng dẫu sao ta cũng đường đường là một Tiên Tôn, dù hoàn cảnh như thế nào cũng không thể mất tập trung a cho nên chuyện này là không thể chấp nhận được, xem ra nếu vượt qua một kiếp này thì ta phải tự chỉnh đốn lại một phen!
Nghĩ tới đây ả liền vội vàng truyền âm cho Tiểu Thanh Trúc:
"Cách ngươi năm trượng có một cái bát, nhặt nó lên rồi thử kích hoạt xem sao?"
Tiểu Thanh Trúc còn đang chìm đắm trong bi thương cùng hồi ức nghe vậy liền giật mình tỉnh lại.
Nàng nghe thấy gì?
Cơ hội sống sao?
Dù chỉ là một tia hi vọng nàng cũng không muốn bỏ lỡ, nàng không muốn xa phụ thân, nàng còn muốn bồi mấy lão gia gia hiếu học, nàng còn muốn chăm sóc mấy con thú nhỏ đáng yêu, còn muốn...
Ước vọng chưa thực hiện được còn nhiều lắm, nàng vẫn muốn sống!
Khó nhọc di chuyển thân thể, từng cơn đau dữ dội ập đến khiến nàng suýt ngã rồi bật khóc.
Vừa nãy chỉ đứng yên một chỗ cơn đau còn có chút nhẹ nhàng, nhưng vừa di chuyển...
Lục Thanh Trúc kia đứng trong thức hải nhìn ra cũng có chút đau lòng lại xót ruột, dù cuối cùng cũng phải tranh đấu ngươi chết ta sống nhưng nó vẫn còn là đứa bé a!
— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa nếu để lâu bị Huyết Vũ tàn phá thương thế sẽ càng nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này.
"Ngươi có được không? Nếu không chịu được thì để ta làm cho, dù sao tình trạng như này ta đã chịu nhiều nên cũng quen rồi!"
"Không sao, ta tự làm được!" Tiểu Thanh Trúc quật cường trả lời.
Mặc kệ những cơn đau cùng vết thương sâu hoắm đang rỉ máu, nàng vẫn lê lết từng bước một đến vị trí kì quái kia.
Phụ thân đã từng nói qua cho dù làm bất kì việc gì nếu trong phạm vi có thể đều phải tự thân hoàn thành, nếu toàn nhờ sự giúp đỡ từ người khác sẽ hình thành thói quen ỷ lại, đó chính là đứa trẻ hư!
Mà nàng không muốn trở thành đứa trẻ hư, nàng không muốn sau này bị phụ thân ghét bỏ!
Suy nghĩ của trẻ con đôi khi vô cùng đơn giản, chúng tin vào những điều mình nghĩ và những điều mà người thân cận nhất nói, chỉ một lời nói đã có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của một đứa trẻ.
Lục Huy từ khi nhận nuôi Tiểu Thanh Trúc tuy hắn vô cùng yêu thương chiều chuộng cô công chúa nhỏ của mình nhưng những luôn thường đạo lý hắn đều sẽ nghiêm khắc giảng dạy.
Hắn cũng không muốn sau này con của mình trở thành một người vô ý thức vô giáo dục bị xã hội cười chê.
Nhất là trong tu tiên giới tàn khốc cá lớn nuốt cá bé này những kiến thức, đạo lý cùng kĩ năng sống đó là một phần vô cùng quan trọng cho bước tiến tương lai.
Vì vậy ngay từ khi con bé biết nhận thức ngoài mấy quyển sách chức nghiệp mà hệ thống đưa kia thì cùng lúc hắn cũng đem những tri thức từ kiếp trước giảng dạy lại cho con gái.
May mắn trẻ nhỏ của Tu tiên giới tiếp thu cũng rất tốt, cô công chứa nhỏ này cũng rất nghe lời nên hầu như Lục Huy cũng không phí bao nhiêu công sức.
Mà lúc này Tiểu Thanh Trúc có thể kiên trì chịu đựng đau đớn cố hoàn thành mục tiêu tuy đa phần đều dựa vào tự thân ý chí của nàng nhưng cũng không thể không kể đến một phần công lao vô cùng quan trọng của Lục Huy.
Nếu để hắn biết cô công chúa nhỏ ngày nào đã trưởng thành như vậy chắc chắn hắn sẽ vui mừng rơi lệ!