Nghĩ tới huyết dịch hung thú, đáy mắt Hoảng Chính loé lên một tia tham lam.
Đây chính là hung thú a, dù chỉ có một tia huyết mạch cũng có thể khiến người sở hữu thay da đổi thịt, thực lực trướng mạnh thậm chí còn có khả năng từ trong đó lĩnh ngộ thần thông độc hữu.
Nếu bắt được nó rồi rút ra huyết mạch...
Hoàng Chính vô cùng kích động.
Yêu Vương đại nhân nói không sai, Tiểu Thế Giới tài nguyên dồi dào, cơ duyên vô số.
Ngài cũng nói đây chính là một lần lịch luyện, vượt qua thì nhất phi trùng thiên thất bại thì hôi phi yên diệt.
Mà trước mắt chính là cơ duyên của hắn!
Nhưng làm sao mới có thể hàng phục được con Đại Yêu này a?
Đúng rồi, dị tượng bên Đông Hoang, nếu có thể dụ nó qua bên đó để cho đám hoa sen quỷ dị kia mài mòn, hắn ngồi ngư ông thủ lợi đâm thêm một kích chẳng phải vừa ổn thoả vừa không tốn chút công sức nào sao?
Tự cho mình là thông minh, Hoàng Chính bày ra bộ mặt thông thái nói:
"Đạo hữu, ta biết tên Lục Huy đó ở đâu, ta có thể đem tin tức của hắn báo cho ngươi biết, trái lại... ngươi đem các nàng giao cho ta!"
Vốn dĩ hắn chỉ muốn đưa ra điều kiện thả mình đi nhưng nghĩ lại đối phương tìm người này rất cấp bách, vạn nhất nếu mình đưa ra vật trao đổi thấp giá có khi khiến đối phương nghi ngờ.
Mà nếu có thể nhờ đó đem Mộc Linh Tộc bắt tới tay, một mũi tên trúng hai con nhạn chẳng phải quá đẹp?
"Ồ! Hắn ở đâu?" Thiên Kê cũng không thu liễm lại khí tức trái lại càng phát ra mạnh mẽ.
Nó nghiêng cái đầu cồng kềnh chăm chú nhìn Hoàng Chính khiến người sau tê cả da đầu.
Mà người sau vốn tưởng rằng não con gà này ngu ngốc dễ dàng trúng bẫy, nào ngờ tới khi hắn vừa thốt ra câu đó Thiên Kê ngoài miệng thì cười nhưng đáy mắt lại hiện ra hàn quang lạnh lẽo.
Ai tiếp xúc qua với chủ nhân đều sẽ lưu lại khi tức đặc thù nó có thể dễ dàng nhận ra, dù cho thời gian qua lâu cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết, mà người chưa từng tiếp xúc sẽ không có gì, chẳng lẽ con kiến hôi này cho rằng nó là trẻ ba tuổi ngu ngốc dễ lừa gạt sao?
— QUẢNG CÁO —
Bậy bậy! Nói vậy chẳng phải gián tiếp sỉ nhục Thiếu Chủ sao?
Hoàng Chính tuy để ý kĩ càng nhưng cũng không nắm bắt được biểu lộ của Thiên Kê, một con gà ngoài lông thì có gì mà nhìn?
"Đạo hữu, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn làm sao có thể biết được tung tích của Lục Huy?" Vân Khê nghe thấy điều kiện của Hoàng Chính trong lòng liền vội vàng, nàng biết Hoàng Trùng Tộc không biết tới sự tồn tại của Lục Huy nhưng đầu gà lớn này không biết a, nếu nó nghe lời tên kia, hai bên hợp lực chẳng phải đám chúng ta thảm rồi?
"Ồ, vậy là ngươi biết?" Trong giọng của Thiên Kê mang theo một tia trêu tức.
"Chúng ta...chúng ta không biết a!" Ánh mắt Mộc Vân có chút né tránh.
Tuy nàng với Lục Huy cũng không thân thiết gì nhưng dù sao cũng cứu qua người ta, giúp được đến đâu thì hay đến đó a!
Mà lúc này, xa xa phía Đông Hoang, một bóng người nhỏ bé đằng không mà lên.
Hình bóng đó so với Hồng Liên ngập trời vô cùng nhỏ bé nhưng lúc này lại lộ ra một cỗ ý chí bất khuất xen lẫn cô đơn.
Thiên Kê nhìn thấy cảnh này thì biến sắc mặt, nó lẩm bẩm:
"Suýt chút nữa thì làm hư đại sự, nếu có sai sót gì thì cho dù chết ta cũng chưa hết tội!"
Nói rồi ánh mắt nó lộ ra hung quang, sát ý vô cùng ngưng thực khiến hai tộc như rớt vào hầm băng.
Hoàng Chính thấy tình huống không đúng liền sợ hãi luống cuống mở miệng:
"Đạo hữu, ta thật biết tin tức của Lục Huy a, ta cũng không yêu cầu điều kiện gì nữa, ta lập tức nói cho ngươi!"
Thế nhưng Thiên Kê cũng không nghe lọt tai một chữ nào, hung uy toàn bộ bộc phát khiến không gian chung quanh nứt ra từng đạo khe hở.
Khí thế khủng bố bao trùm hơn phân nửa Trung Châu khiến lòng người bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra.
Thái Âm Kỳ từ sau lưng nó bay ra, lập tức trướng lớn đem toàn bộ Hoàng Trùng Tộc đều bao trùm trong đó.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Chính thấy cảnh này liền biết không có chỗ thương lượng, hắn bình tĩnh lại chỉ huy toàn tộc:
"Sợ cái gì mà sợ? Nó cũng đâu phải hung thú chân chính? Toàn lực tập trung vào một điểm phá vòng vây, ta không tin chỉ dựa vào một mình nó liền có thể chống lại toàn bộ Tinh Anh Hoàng Trùng Tộc!"
"Đúng vậy đúng vậy, Thiếu chủ nói phải!"
"Các huynh đệ, tấn công!"
Hoàng Chính dẫn đầu công kích, gần ngàn người lập tức theo sau.
Nhưng ngay lập tức hắn lại hơi nghi hoặc, hôm nay bảy thành thực lực công kích sao có vẻ hơi yếu?
Nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu cho răng mình nghĩ nhiều.
Bởi vì phải tấn công tập trung nên chỉ có thể sử dụng yêu lực ngoại phóng để công kích.
Tuy chỉ phát huy được bảy thành thực lực chân thật nhưng đây là gần ngàn người hợp lực công kích a, uy lực vô cùng khủng bố, cho dù một vị Phản Hư kì ở đây cũng phải né tránh mũi nhọn, Bán Bộ Đại Yêu thậm chí ngay lập tức hôi phi yên diệt.
Mà con gà kia tuy có huyết mạch hung thú nhưng không chết cũng mấy một lớp da đi?
Thế nhưng suy nghĩ lại khác xa với thực tế.
Dưới luồng công kích đó Thái Âm Kỳ chỉ hơi rung động mạnh, cũng không có nát tan tành như trong tưởng tượng.
Lúc này bọn họ mới nhận ra dưới hung uy chèn ép không phải bọn chúng vẫn xuất ra được bảy thành như bình thường mà là chưa tới một thành a!
Hoàng Chính vô cùng kinh hãi, huyết mạch của nó sao lại nồng đậm như vậy?
Hắn tuyệt vọng muốn cầu xin tha thứ nhưng đã không kịp, Thái Âm Kỳ cuộn tròn lại đè ép sinh sinh ép hắn thành một đoàn huyết nhục bầy nhầy.
Đến lúc chết hắn vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, trong đầu bất giác nghĩ tới một việc không thể tin được:
— QUẢNG CÁO —
"Chẳng lẽ nó là hậu đại đời đầu của hung thú?"
Mà câu trả lời hắn vĩnh viễn không cách nào biết được!
Theo sau Hoàng Chính lần lượt là các đệ tử tinh anh của Hoàng Trùng Tộc.
Chưa tới một khắc đồng hồ tiên phong của Hoàng Trùng Tộc đã toàn diệt!
Bên ngoài Thái Âm Kỳ, Mộc Linh Tộc cũng không rõ tình hình ở bên trong, chỉ thấy đột nhiên nó đem Hoàng Trùng Tộc bảo trùm, sau đó thi thoảng lại phát ra từng đợt rung động mạnh rồi yên tĩnh lại.
Theo đó đại kì cũng dần trở nên đỏ thắm như vừa vớt ra từ trong máu, từng giọt máu tươi xen lẫn thịt nát thi thoảng rớt ra.
Nhất là đồ án Thiên Kê kia càng khủng bố hơn: hai mắt huyết hồng, toàn thân chảy xuôi máu tươi, tà ngập trời.
Mộc Linh Tộc ở Tổ Yêu Giới tuy cũng là một đại tộc nhưng tộc nhân Thiên tính đều ôn hoà, nếu giết kẻ địch cũng một đao nhanh gọn chứ không kinh tởm như thế này.
Mộc Vân cùng Mộc Hà gương mặt nhỏ trắng bệch không chút huyết sắc.
Giải quyết xong Hoàng Trùng Tộc, Thiên Kê không có hảo ý nhìn về đám sinh linh nhỏ bé này khiến bọn chúng sợ run.
Mộc Vân thân hình run run nhưng nàng biết đây không phải lúc để sợ hãi, thế là lấy hết dũng khí mở miệng:
"Ta nói cho ngươi biết tin tức của Lục Huy, mong rằng ngươi có thể tha cho bọn họ một mạng!"
Nàng cũng không mong rằng hắn có thể tha cho nàng dù sao đây cũng là người truy sát Lục Huy, mà nàng lại đem hắn cứu đi.
Mộc Hà thấy vậy liền biến sắc mặt, đứng chắn trước mặt tỷ tỷ, giọng điệu kiên quyết:
"Ta từng tiếp xúc với hắn, biết rõ tin tức của hắn hơn nàng, chỉ cần ngươi đem nàng cùng bọn họ thả đi ngươi muốn gì ta đều nói rõ!"