Hoá Yêu Cốc.
Chín vị Thánh Địa Lão tổ cũng không dám mù quáng xông vào.
Cho dù ngươi tu vi cao thâm nhưng không có nghĩa ngươi có thể tự phụ, không rõ tình hình đã xông vào có khác gì tìm chết?
Thiên Việt đại lục mặt ngoài nhìn thì đơn giản không có nguy hiểm với tu sĩ cấp cao nhưng ngươi có hiểu vì sao Bán Bộ cảnh lại ít như vậy không?
Bởi vì lịch sử của đại lục này cho dù đỉnh cấp thế lực đều không rõ, mà nơi này còn có rất nhiều bí cảnh từ thời Thượng Cổ thậm chí Viễn Cổ ngẫu nhiên xuất thế vô cùng nguy hiểm.
Không nói đâu xa, ngay cái Thượng Cổ bí cảnh xuất hiện ngàn năm trước có bao nhiêu người tham gia lại có bao nhiêu người còn sống?
Tuy tỉ lệ tử vong cao nhưng người ta vẫn chạy theo như vịt.
Vì sao ư? Tất nhiên là thu hoạch hậu hĩnh!
Chẳng hạn như Hạo lão tổ, hắn được ngay cái bí bảo Hợp Âm Tử Cực không rõ cấp bậc.
Mà Hoá Yêu Cốc động tĩnh chắc chắn do Thần bí nhân kia động tay động chân, không biết hắn có sắp xếp sẵn cạm bẫy gì chờ bọn hắn?
Tốt nhất chờ động tĩnh lắng lại xem như thế nào!
Đúng lúc này, từ trong Bạch Quang thò ra một bàn tay khô héo, tản rã hắc khí khẽ vươn dài về phía bọn họ.
Chín người biến sắc không dám đón đỡ, ai biết nó có phải hay không quỷ dị, chạm vào nhỡ đâu lây nhiễm chú chớ Thượng Cổ thì lại phải phí không ít công sức.
Nhưng bàn tay khô héo cũng không động đến mấy người mà khẽ vươn ra xa, bắt lấy yêu thể của Hồ Cửu Nhi rồi nhanh chóng thu lại vào trong Bạch Quang.
Bọn họ bây giờ mới hiểu, chủ nhân của bàn tay đó chắc chắn là thần bí nhân kia.
" Các vị, xem ra bên trong cũng không có nguy hiểm gì lớn, chúng ta liên hợp tiến vào, cẩn thận một chút chắc chắn không có vấn đề gì!" Một lão giả khẽ liếc một lượt, khàn khàn lên tiếng.
"Nhưng nhỡ đâu hắn bày thủ đoạn âm hiểm gì đó thì sao?" Lão ẩu lo lắng hỏi lại.
" Hừ, ở Thiên Việt đại lục hắn cho dù tu vi có cao hơn nữa cũng không làm nên trò trống gì, chúng ta liên thủ không lẽ còn không giữ được cái mạng sao?" Lão giả mở lời đề nghị cất tiếng khinh thường. — QUẢNG CÁO —
" Các ngươi quên mục đích chúng ta tới là gì sao? Xác nhận xem hắn có phải hay không là người ngoại giới, mà thủ đoạn của bọn chúng..." Lão ẩu lại phản bác nhưng lời nói đến nửa miệng lại dừng lại, hàm ý trong đó mấy người đều hiểu.
Mọi người đều trầm mặc lại, đúng vậy a.
Trong sách cổ ghi lại, thủ đoạn của bọn chúng không phải mấy người như bọn hắn có thể đối kháng.
Không chỉ khi tấn công tràn ra khí tức quỷ dị xâm lấn từ thân thể tới thần hồn, cuối cùng bị đồng hoá thành thuộc hạ thậm chí nô lệ!
Dù chỉ có một người bọn họ hợp lực có khả năng còn xử lý được nhưng nhỡ đâu hấn liều mạng tự bạo...
" Dù bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải đi vào, cho dù không vì Thiên hạ thương sinh cũng vì chính bản thân chúng ta, có nguy hiểm ắt có cơ duyên, các vị cũng không mong muốn dậm chân tại chỗ a!" Một lão giả khác phá vỡ sự trầm mặc.
Mấy người còn lại cũng hơi tâm động, hắn nói cũng không sai a!
" Không sai, chúng ta cùng liều một lần, vì 'Thiên hạ thương sinh' chết cũng không hối tiếc!"
" Ta cũng tán thành!"
Thánh Địa tuy có công đóng góp không nhỏ cho Thiên Việt đại lục, nhưng nói đến vì 'Thiên hạ thương sinh' lại có chút quá đáng, bọn họ còn hận không thể đem thiên hạ trưởng khống trong lòng bàn tay a!
Nếu không như thế nào lại có liên hệ cùng Thượng giới? Lại vì bản thân mà ngay cả một đứa trẻ cũng phái người truy sát?
Nhưng cũng may bản thân mấy lão đầu này không trực tiếp tham gia, nếu không Lục Huy có khi đem bọn chúng xé xác trồng hoa a!
Sau khi quyết định, chín người mang theo hùng tâm tráng chí bước vào sơn cốc nhưng vừa bước vào, một luồng không gian phong bạo đột nhiên bùng phát, mấy người chưa kịp phản ứng đã bị giảo sát tức khắc tuyệt mệnh.
Không gian phong bạo tới nhanh đi cũng nhanh nhưng địa phương chín người vừa đứng chỉ còn lại mảnh đứt tay chân thịt vụn cùng hương vị huyết tinh gay mũi chứng tỏ từng có người dừng lại.
Mà bên ngoài, trên trăm đệ tử Thánh Địa cũng không hề biết mấy vị lão tổ nhà mình cả đời anh minh lại chết một cách uốt ức như vậy.
Và bọn họ cũng không biết, thời đại Thánh Địa hùng cứ mấy vạn năm cuối cùng cũng chấm dứt!
— QUẢNG CÁO —
Trung tâm Hoá Yêu Cốc, bên dưới Bạch Quang.
Lục Huy một thân hắc bào đã phá toái, lộ ra gương mặt già dặn mà kiên nghị, trẻ tuổi nhưng lại như đã qua tang thương năm tháng.
Từng thớ cơ bắp bị vết nứt không gian cứa đứt nhuốm máu vô cùng thê thảm nhưng cũng không che đậy nổi khí thế của hắn.
Lục Huy vừa phải truyền ma lực vào trong tiết điểm vừa phải chống cự không gian phong bạo từ vết nứt không gian tràn ra, nói chật vật có bao nhiêu chật vật.
Thời gian chậm rãi trôi đi, hắn cũng chết lặng, đột nhiên hắc động nhỏ bé cấp tốc lớn mạnh, một luồng bạch quang to lớn từ đó phóng ra kèm theo một lực đẩy to lớn.
Lục Huy cắn răng chống cự, hắn biết đại sự sắp thành!
Song trọng đè ép, dù lấy thể phách cùng tu vi Phản Hư kì của hắn cũng có chút sắp sụp đổ, cuối cùng lực đẩy cũng nhỏ dần, thay vào đó là một lực hút lớn mạnh từ hắc động.
Thông đạo đả thông!
Ừm, dù môn khẩu có chút nhỏ nhưng cũng không quan trọng, không lẽ bên kia không biết đả thông?
Buông lỏng một hơi, trong lòng hắn bất tri bất giác hiện lên một hình bóng, một cô gái nhỏ nở nụ cười dạng rỡ, vẫy đôi bàn tay non nớt cất giọng lanh lảnh:
" Phụ thân...phụ thân..."
Con gái a, chờ ta!
Mắt hắn càng lúc càng ríu xuống vì kiệt sức nhưng hắn vẫn cố gắng lên tinh thần.
Mình không thể ngất, bây giờ mà ngất có khi chết thật a!
Như nghĩ tới điều gì, vươn thần niệm ra bên ngoài, bắt gặp thảm cảnh của Hồ Cửu Nhi, hắn cũng có chút áy náy.
Lục Huy muốn cứu nàng nhưng với tình cảnh này có khi vừa ra đã bị mấy lão bất tử kia diệt sát a!
Linh quang loé lên, hắn vươn bày tay ra, thi triển thủ thuật che mắt, lại đem Ma khí quấn quanh ngụy tạo thành quỷ dị. — QUẢNG CÁO —
Trong lòng có chút thấp thỏm, hắn đem bàn tay vươn ra, may mắn may mắn không gặp trở ngại thuận lợi cầm lấy Hồ Cửu Nhi.
Hắn thở phào một hơi.
Hồ Cửu Nhi đã trở thành phế nhân, thoi thóp, hắn ôm nàng vào lòng, đem một tia pháp lực cuối cùng lập thành một quang tráo bảo vệ khỏi không gian trùng kích.
Ta cũng xin lỗi ngươi a!
Thả lỏng thân thể, mặc kệ lực hút của hắc động, hắn rất nhanh tiến nhập hắc ám.
Giao giới thông đạo cũng không hoàn toàn ổn định, thi thoảng có một vài mảnh vỡ không gian cứa qua thân thể khiến hắn đau đến nhăn mặt.
Ài, không có pháp lực quá bất tiện a!
Cũng không biết qua bao lâu, có thể là một khắc, có khi là một năm, tầm mắt hắn cuối cùng rộng mở, trời trong xanh, sơn lâm cuồn cuộn.
Quay đầu nhìn giao giới thông đạo sâu hun hút sau lưng, Lục Huy ôm Hồ Cửu Nhi, vận hết sức lực chạy khỏi nơi đó.
Đột nhiên mắt hắn tối sầm, ngã xuống.
Mệt đến ngất đi!
Thế nhưng trong vô thức, hắn vẫn đem Hồ Cửu Nhi đang vô tri vô giác bảo vệ chặt chẽ trong lòng.