Chính đạo và Ma đạo địa phận phân cách là Vụ Sơn.
Vụ Sơn cao đến hàng vạn trượng, kéo dài đến cả trăm vạn dặm, người bình thường muốn leo lên đỉnh dù đi cả đời cũng không lên nổi.
Vụ Sơn có cái tên như vậy bởi càng lên cao sương mù càng dày đặc, không chỉ vậy, sương mù nơi đây còn có thể gây nhiễu loạn tinh thần con người, cho dù là Trúc Cơ Kì đã bước vào tiên đạo nếu không cẩn thủ tâm thần thì cũng có thể bị mê võng mà chết
Thậm chí khi càng lên đến đỉnh sơn cho dù là Nguyên Anh đại năng cũng có khả năng gặp nguy hiểm.
Mà cũng không ai biết sương mù bắt nguồn từ đâu, chỉ nghe nói trên đỉnh Vân Vụ Sơn có một viễn cổ bí cảnh, vài vạn năm mới mở một lần nhưng mỗi một lần mở ra chỉ có những lão quái Hoá Thần Kì mới có thể thăm dò còn sương mù chính là do từ bí cảnh tràn ra.
Tuy không có cơ duyên hấp dẫn cho tu sĩ cấp cao nhưng chính ma hai đạo vẫn đặt cứ điểm ở hai đầu của Vụ Sơn, một mặt để phòng ngừa tu sĩ hai bên đánh lén, một mặt bởi nơi đây là nơi thích hợp rèn luyện cho tu luyện giả cấp thấp.
Tuy không có nguyên liệu cao cấp nhưng với một số tán từ nhỏ yếu hay đệ tử tông môn cấp thấp thì Vụ Sơn là một khối bảo địa.
Săn yêu thú, tầm thảo dược, hộ tống,... Đây là hoạt đông tất yếu khi đi vào Vụ Sơn, bởi vậy các dong binh đoàn cũng theo đó ra đời.
Dã Lang Bang chỉ cần là người thường xuyên đi qua sơn mạch đều nghe tin đã sợ mất mật.
Dã Lang Bang như một đàn dã lang, thực lực cực mạnh, Dã Lang bang chủ có thực lực Trúc Cơ Kì đỉnh cao, phó bang chủ cũng có thực lực Trúc Cơ hậu kì, còn nhị tôn trung kì nhất tôn sơ giai Trúc Cơ.
Bọn chúng không chuyện ác nào không làm, giết người cướp của là chuyện bình thường, thế nhưng bọn chúng thực lực mạnh, nghe nói còn có chống lưng ở đại tông môn nên không ai làm được gì.
Lúc này, Vụ Sơn một nơi nào đó, năm bóng người đang vừa đi vừa bàn luận.
" Đại ca, hôm nay sau khi song việc chúng ta tới Thúy Hoa Lâu giải sầu chút, đệ nghe nói nơi đó vừa tiếp mấy cô nương được lắm! " Người này tướng mạo có chút âm hiểm, vừa nói hắn vừa xoa tay cười bỉ ổi.
Mà người được gọi là đại ca này tướng mạo thô kệch, lưng hùm vai gấu, thân hình như thiết tháp, trên mặt có hai vết sẹo chéo má càng thêm phần hung ác.
Đại hán nghe vậy khẽ hừ nói:
" Hừ, ngươi cứ hoàn thành song việc mà vị đại nhân kia giao đi đã, không tìm được người thì có khi mạng cũng chẳng còn..."
" Được rồi đại ca, lão tam cũng chỉ nói vậy thôi huynh đừng trách đệ ấy." Một người bộ dáng thanh niên, tay ôm bảo đao đứng ra giải vây, nghe cách xưng hô thì có lẽ là lão nhị trong nhóm.
" Việc quan trọng bây giờ là tìm ra người đó, mà cũng chẳng biết bọn họ có lai lịch gì mà cần phái ra nhiều đại năng như vậy ?"
" Ta ..." Dã lang bang chủ đang định nói tiếp thì đột nhiên giật mình nhảy qua một bên.
Hưu.
Một tiếng xé gió vang lên, một pháp bảo hình dáng đạo găm xé gió mà đến.
Xoẹt.
— QUẢNG CÁO —
Một dòng máu khẽ ứa ra từ bên cổ đại hán.
Nghĩ lại mà kinh, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nếu như vừa mới không né tránh kịp thì bây giờ hắn chỉ còn lại cái xác không đầu.
Nhìn lại, phía không xa bọn họ là một người trung niên nam tử, từ khí tức có thể thấy hắn suy yếu vô cùng, toàn thân đầy những vết thương đẫm máu loang lổ nhưng hắn cố bảo vệ chủ toàn cho một gói bọc.
Thấy chân dung đối phương Dã Lang Bang chủ nở một nụ cười khát máu.
Khẽ liếm bờ môi, hắn nói:
" Ha ha ha, không biết đi đâu tìm các ngươi không ngờ ngươi lại tự mình tìm tới cửa, đã vậy thì phần thưởng kia ta xin nhận!"
" Khụ.... khụ, không ngờ...tên kia...lại độc ác đến vậy."
Vừa nói trên thân hắn bộc phát ra một cỗ khí thế khủng bố
Chỉ mỗi kình khí xung kích cũng đã bị đẩy lùi khiến Dã Lang Bang trong lòng kinh hãi.
Giờ phút này nhìn lại hắn đâu còn là một con người yếu đuối mà như là một con hung thú đang bị thương.
Hung thú dù bị thương thì cũng đâu phải sức mạnh thường nhân có thể chống lại?
Tuy trong lòng kinh hãi nhưng Dã Lang Bang chủ biết bây giờ không phải lúc để phân tâm, chỉ có liều mạng mới có cơ hội sống.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm mắng mấy lão gia hỏa tông môn, hắn chỉ tưởng người cần đuổi bắt chỉ là mấy tên nhỏ yếu ai dè lại đi ra hẳn cả một tên ôn thần.
" Lùi lại, kéo dài khoảng cách với hắn." Dã Lang Bang chủ vừa dậm chân lùi lại phía sau vừa chỉ đạo 4 người còn lại lùi về phía sau.
Khoảng cách thực lực tuy lớn nhưng đối phương đang bị thương nên cách tốt nhất chính là kéo dài khoảng cách rồi triền đấu.
Thế nhưng, liệu như thế có phải là được sao?
Đột nhiên, kình phong ập tới, người bị thương đột nhiên biến mất mà phía trước mặt bọn họ đã xuất hiện một thân hình cứng rắn với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ như nhìn người chết.
Lần đầu tiên bọn hắn cảm giác mình gần với tử thần đến vậy.
Đè nén khủng hoảng, năm người bộc phát toàn bộ sức mạnh dồn nén thành một kích hợp lực mạnh nhất, năm đại thần thông đỏ ập đến nhưng đối phương chỉ khẽ huy động bàn tay, một bàn tay do linh lực ngưng tụ mà thành, nhìn thường thường không có gì lạ, thế nhưng khi ngũ đại thần thông chạm vào lại như bị hung thú nuốt trọn, biến mất không còn dấu vết.
Phải biết Luyện Khí kì nạp khí nhập thể có thể đạt được sức mạnh phi thường, tay không phá đá chỉ là chuyện nhỏ thế nhưng vẫn chỉ là phàm thai.
Còn đến Trúc Cơ Kì có thể câu thông thiên địa, mượn sức mạnh tự nhiên, phi thiên độn địa, thoát khỏi phàm thai, có thể coi là bước vào tiên đồ.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng sức mạnh không chỉ của một vị mà là tận năm vị Trúc Cơ Kì, trong đó còn có cả Trúc Cơ điên phong nhưng lại dễ dàng bị phế bỏ, có thể nói trong lòng năm người có bao nhiêu tuyệt vọng.
Sau khi phá bỏ năm thần thông bàn tay linh lực vẫn chưa dừng lại, sau khi phủi qua chỗ đứng chỉ còn lại vị trung niên nam tử đó.
Đến tận đây, Dã Lang Bang khiến tu sĩ cấp thấp vừa nghe đá sợ đã không còn, nếu để bọn họ biết được không biết cảm ơn trung niên nam tử bao nhiêu lần?
Sau khi tiêu diệt Dã Lang Bang trung niên nam tử phun ra một ngụm máu, hắn bây giờ so với lúc đầu càng thêm thê thảm.
Vừa nãy vì để tốc chiến tốc thắng không khiến gây chú ý mà hắn đã sử dụng bí pháp khiến thọ nguyên không còn nhiều.
Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng sắp xếp cho xong việc thì dù có ra đi hắn cũng yên tâm.
......
Một chỗ nào đó trong Vân Vụ sơn mạch.
Sau khi dời khỏi địa phận ma đạo Lục Huy theo Vân Vụ sơn mạch chuyển hướng sang địa phận chính đạo.
Với hắn mà nói, có tu vi hay pháp lực thâm hậu cũng không sao.
Hắn chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, vô lo vô nghĩ, tự do tự tại an hưởng hết cuộc đời.
Bởi thế nên dù nguyên chủ có hẳn cả một giáo phái ma môn nhưng Lục Huy vẫn lựa chọn đến sinh sống ở địa phận chính đạo để tránh bỏ những đấu tranh phiền phức trong các tông môn ma đạo.
Đang suy nghĩ khi đến đích sẽ nên làm gì: tìm một thôn làng phàm nhân cải trang sống cuộc đời bình dị? Tìm nơi sơn thanh thủy tú làm một cá ướp muối ẩn thế cao nhân?
Đang miên man suy nghĩ về quãng thời gian tươi đẹp sắp tới.
Đột nhiên...
Một bóng người hành tẩu dáng vẻ bị trọng thương đổ ập xuống trước mặt Lục Huy doạ hắn giật nảy mình.
Tuy có tu vi của nguyên chủ nhưng lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng máu mè khi đến thế giới này vẫn khiến hắn có chút hoảng sợ.
Tự an ủi với Hoá Thần tu vi của mình, Lục Huy khẽ lại gần xem xét người bị thương thì thấy đó là một người trung niên nam tử, bất ngờ đó lại là người đã đánh chết Dã Lang Bang.
Lúc này, thương thế của trung niên nam tử đã vô cùng nặng, thấy có một thành niên nhân Trúc Cơ Kì đến hắn dùng hết khí lực còn sót lại đánh ra một đạo huyết chú vào người đối phương.
Tuy có chút bất ngờ nhưng Lục Huy cũng không ngăn cản bởi hắn thấy huyết chú cũng không làm gì được hắn.
Sau khi thấy huyết chú đã đi vào người đối phương hắn cẩn thận đưa cái bọc trong tay cho Lục Huy:
— QUẢNG CÁO —
" Khụ khụ...Giúp ta....chăm...khụ...chăm sóc nó....khụ khụ....cho tốt!"
Sau khi thều thào một câu hắn thiêu đốt tinh huyết bây về một phương hướng.
Mà lúc này các top nhỏ hắc y nhân trong Vụ Sơn nhận thấy động tĩnh của trung niên nhân bắt đầu dồn dập hành động.
" Nhanh bắt lấy hắn, hắn đã không còn sức lực nữa rồi!"
" Ha ha ha ,bắt được ngươi tiền thưởng đợt này là của ta! "
" Tông chủ có lệnh phải bắt bằng được hắn ta nếu không đem đầu về gặp mặt."
Từng tiếng hô hào, tiếng phi hành của các vị đại năng không ngừng vang lên.
Lục Huy còn có thể cảm nhận trong đó có rất nhiều Kim Đan thậm chí Nguyên Anh kì bay qua chỗ của hắn thế nhưng từ vi cách biệt bây giờ Lục Huy thu liễm khí tức bọn họ cũng không phát hiện ra.
Nhìn từ khí tức của những tu sĩ này thì có vẻ là nhân sĩ chính đạo.
Không ngờ trăm nghe không bằng một thấy, theo kí ức Lục Huy cũng biết bọn chính đạo tuy cũng có chính trực nhưng cũng có người giả nhân giả nghĩa, miệng nói nam mô bụng lại một bồ đạo găm.
Tuy không chính diện tạo nghiệt nhưng trong tối Cũng không ít lần mượn danh ma đạo làm việc ác.
Gặp tình cảnh này Lục Huy cũng không có tâm trạng hành tẩu, tâm niệm khẽ động, hắn khẽ ôm cái bọc rồi biến mất tại chỗ.
Bên ngoài Vân Vụ Sơn hàng trăm dặm, không gian nổi lên gợn sóng lăn tăn, Lục Huy đột ngột bước ra từ trong đó.
Lần này thứ hắn dùng là không gian na di, thần thông này Nguyên Anh kỳ có thể miễn cưỡng sử dụng còn chỉ có Hóa Thần Kì mới có thể tự do sử dụng nhưng cũng có phạm vi hạn chế và rất tốn linh lực.
Lần đầu sử dụng Lục Huy cũng có cảm giác hơi khó chịu nhưng rất nhanh liền hồi phục.
Công nhận tu tiên liền là thuận lợi, nếu không người bình thường muốn từ bên trong Vân Vụ sơn đi ra không mất mấy chục năm là không thể.
Lúc này, tiếng nói máy móc lại vang lên:
[ Kí chủ đủ điều kiện kích hoạt hệ thống,
Hệ thống đang khởi động,
Hệ thống đang dung hợp túc chủ,
Tiến độ 1% ...10%....30%....100%
Hệ thống dung hợp hoàn thành!]