Rất nhanh, bác sĩ đi vào, kiểm tra cẩn thận cho Thời Khanh Lạc.
Sinh đôi cũng chia ra gọi điện thoại cho cha mẹ và nhà ông nội, ông ngoại.
Đợi đến khi Thời Khanh Lạc được kiểm tra một lần đẩy trở về phòng bệnh, người trong nhà đều tới rồi.
Không chỉ ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, cha mẹ, ngay cả cậu, dì nhỏ, bác cả và chú nhỏ mấy người thân khác đều tới đầy đủ.
Linh hồn của Thời Khanh Lạc trở lại, bởi vì vẫn còn đang dung hợp kí ức lúc ở Đại Lương, cho nên vẫn luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Sau đó cảm thấy có người cầm tay mình, nghe được âm thanh nức nở chưa từng có của mẹ: "Lạc Lạc, cuối cùng con cũng tỉnh rồi."
"Con nhìn mẹ đi!"
Mẹ Thời nắm lấy tay Thời Khanh Lạc, không chỉ vành mắt đỏ hoe, mà nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
Lúc con gái mới hôn mê bất tỉnh, bà đã khóc không ít lần.
Trước kia là khóc vì lo lắng, lần này là khóc vì vui mừng khi con gái tỉnh lại.
Thần trí của Thời Khanh Lạc cũng dần dần tỉnh táo, nhìn mẹ lệ rơi đầy mặt, cũng có loại xúc động muốn khóc.
Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ khóc.
Nàng có chút tốn sức nghiêng đầu nhìn về phía mẹ, âm thanh yếu ớt lại mang theo khản đặc gọi: "Mẹ, con không sao."
Mẹ Thời nghe được con gái nói chuyện, lại rơi nước mắt: "Lạc Lạc, Lạc Lạc của mẹ!"
Mấy ngày trước bác sĩ đột nhiên báo tin bệnh tình nguy kịch, nói nếu như con gái không tỉnh lại, không những hoàn toàn biến thành người thực vật, các bộ phận cũng sẽ bắt đầu suy kiệt.
Cả nhà bọn họ cũng sắp lo lắng c.h.ế.t rồi, mấy ngày nay bà đều chạy đến miếu thắp nhang, chỉ cầu kì tích có thể xuất hiện cho con gái tỉnh lại.
Cũng may, cuối cùng con gái đã tỉnh lại rồi.
Cuối cùng Thời Khanh Lạc cũng tỉnh lại, không chỉ mẹ Thời xúc động, đám người bà nội, bà ngoại em họ cũng không kiềm được khó rồi.
Vành mắt của cha và sinh đôi cũng đỏ lên, ngay cả đám người ông nội và ông ngoại cũng đầy xúc động.
Thời Khanh Lạc mỉm cười nhìn bọn họ: "Con không sao, mọi người không cần lo lắng."
Cũng may có thể trở về, nếu không người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người thân của nàng nhất định sẽ rất buồn.
Ông nội Thời nhìn Thời Khanh Lạc bằng ánh mắt đầy từ ái: "Tỉnh lại là tốt rồi, con nghỉ ngơi thật tốt để bình phục!"
Cũng may người cháu gái được bọn họ đích thân nuôi lớn này không có sao, nếu không thì đó không phải là muốn mạng già của bọn họ sao.
Thời gian tiếp theo, Thời Khanh Lạc ở bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng hơn hai tháng, lúc này mới có thể xuống giường đi bộ.
Tình hình ban đầu không quá khác biệt so với lúc ở Đại Lương, mặc dù tỉnh lại, nhưng hơn phân nửa thời gian đều ngủ mê man.
Nàng suy đoán có thể là linh hồn trở lại thân thể lần nữa tạo thành yếu ớt.
Ngoại trừ nghỉ ngơi hồi phục, mỗi ngày nàng đều sẽ lướt điện thoại một chút xem tin tức mới gì đó, xem thử xem có tin tức của tiểu tướng công và hai đứa trẻ hay không, nàng rất lo lắng cho bọn họ.
Lại qua hơn một tháng, Thời Khanh Lạc mới hoàn toàn khôi phục bình thường xuất viện.
Bởi vì lúc nàng làm việc kiệt sức đến hôn mê, cho nên trong nhà xin nghỉ dài hạn nửa năm cho nàng, kêu nàng nghỉ ngơi nhiều một chút mới quay lại làm việc.
Sau khi về nhà, cha mẹ thay phiên nghỉ ngơi tới chăm sóc nàng.
Thời Khanh Lạc nói không cần, nhưng hai người không nghe, một mực nhấn mạnh lúc nàng còn trẻ, bởi vì công việc quá bận rộn cho nên cùng nàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này trải qua chuyện như vậy, mới phát hiện thời gian bầu bạn với nàng quá ít, bọn họ muốn bù đắp.
Thời Khanh Lạc còn có thể làm thế nào, chỉ có thể nghe theo bọn họ.
Mặc dù nàng đã sớm vượt qua lứa tuổi cần cha mẹ, nhưng cha mẹ quan tâm như vậy, nàng vẫn rất vui vẻ.
Nghỉ ngơi nửa tháng, Thời Khanh Lạc cảm thấy mình sắp chán c.h.ế.t rồi.
Trong lòng nhớ mong tiểu tướng công và con, nhưng vẫn mãi không có tin tức của bọn họ.
Nàng cũng chỉ đành kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, còn nhờ bạn bè để ý giúp.
Mặc dù xin nghỉ dài hạn, nhưng trước kia nàng có làm một cái nghiên cứu, nhưng thí nghiệm lại bị kẹt ở bước cuối cùng không có ra kết quả.
Cái thí nghiệm này rất quan trọng, nếu như thành công, có thể nâng cao thành phần dinh dưỡng của cây nông nghiệp, cho nên nàng phải đến viện nghiên cứu cùng mọi người cố gắng làm ra kết quả nghiên cứu.
Vì vậy Thời Khanh Lạc hết lần này tới lần khác cam đoan với người nhà, tuyệt đối sẽ không để mình mệt nhọc quá mức nữa, lúc này mới được phép trở lại.
Trước khi nàng hôn mê trong lòng đã có phương hướng, vì vậy có sự gia nhập của nàng, tiết tấu thí nghiệm tăng nhanh rất nhiều.
Đợi thí nghiệm thành công, lúc nàng từ phòng thí nghiệm đi ra, lại qua hai tháng rồi.
Trước đó nàng không có cảm giác, nhưng lần này lại có cảm giác rất mãnh liệt, cả nhà bọn họ có thể sắp đoàn tụ rồi.
Buổi trưa, nàng nhận được điện thoại của người trong nhà.
Biết được thí nghiệm của nàng đã thành công, người của hai nhà đều rất vui vẻ, vì vậy quyết định cùng nhau đi liên hoan chúc mừng.
Quan hệ của hai nhà xưa nay đều rất tốt, thường thường cũng sẽ âm thầm gặp gỡ.
Thời Khanh Lạc bắt xe đi đến nhà hàng.
Hai nhà cộng lại có hơn 20 người, cho nên phải bao một phòng có hai chiếc bàn lớn.
Sau khi Thời Khanh Lạc đi vào, đầu tiên là bị mọi người ân cần hỏi han một phen, cũng quan tâm đến cơ thể của nàng.
Tiếp đó mới lần lượt chúc mừng thí nghiệm thành công của nàng, đồng thời vì nàng mà tự hào.
Bởi vì lần liên hoan này chính là để chúc mừng Thời Khanh Lạc, cho nên nàng liền bị kêu ngồi ở bàn của các trưởng bối.
Ăn được một nửa, em họ của Thời Khanh Lạc đột nhiên nói: "Ơ kìa, tập mới của bây giờ bắt đầu chiếu rồi."
Sau đó cô ấy nói với ông ngoại của Thời Khanh Lạc là ông cụ Nghiêm: "Ông nội, con mở ti-vi xem một chút."
Ông cụ Nghiêm cười nói: "Muốn xem thì xem."
Gần đây chương trình tạp kĩ này rất nổi tiếng, mấy lão già bọn họ cũng cùng tiểu bối xem một chút.
Thời Khanh Lạc nghe được tên của chương trình tạp kĩ, luôn cảm thấy nàng nhất định phải xem, rất quan trọng.
Rất nhanh, em họ Nghiêm Cấm Cấm mở ti-vi lên, bấm vào giao diện phát sóng trực tiếp của chương trình.
Lúc này phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.
Trong hình, mấy người cha vì bữa tối, đang đưa theo con đi tìm thức ăn.
Chia thành mấy nhóm, mỗi một nhóm đều có ống kính.
Ban đầu là ba nhóm của mấy người cha nổi tiếng và con, tiếp theo chính là hai nhóm của của mấy người cha đi đường dẫn theo con.
Đợi đến lúc quay đến hai cha con cuối cùng, con ngươi của Thời Khanh Lạc co lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Trong phát sóng trực tiếp, thằng bé tinh xảo xinh đẹp đang cầm bút lông viết câu đối cho thôn dân, dùng để đổi lấy đồ ăn.
Ông cụ Nghiêm nhìn thấy ống kính kéo đến gần chữ trên bàn, không nhịn được cảm thán: "Chữ này viết thật đẹp, đứa trẻ nhỏ như vậy, dùng bút lông viết chữ lại có khí phách của mình, hạt giống tốt!"
Ông cụ Thời cũng gật đầu: "Chính xác, chữ viết của đứa nhỏ này thật đẹp."
Chữ của Lương Diệc Nhiên rất tốt, nhận được sự yêu thích của các thôn dân, vì vậy thu hoạch được không ít rau củ.
Sau đó ông kính lại chuyển đến trên người một cô bé đang sống động như thật, kể chuyện cho bọn trẻ con trong thôn.
Dáng vẻ của cô bé cũng tinh xảo xinh đẹp như vậy, giọng nói giống như là chim sơn ca vậy, kết hợp với động tác của cô bé. nhìn qua rất sinh động.
Cô bé còn biết dùng lau sậy đan thành đồ, rất nhanh từng con động vật được đan ra từ trong tay cô bé, tặng cho đám trẻ trong thôn.
Rất nhanh cô bé đã trở thành nữ vương của đám trẻ, những đứa trẻ kia trưng cầu sự đồng ý của cha mẹ, liền mang một ít rau hoặc là thịt trong nhà tặng cho người bạn tốt mới quen biết.
Cuối cùng ống kính chuyển đến trên người của một người đàn ông trẻ tuổi dung mạo tuấn mĩ, khí chất tuấn tú.
Hắn thì đang xem bệnh cho các thôn dân, mỗi lần đều xem rất chính xác, cũng sẽ có kiến nghị và toa thuốc chữa trị.
Cũng không thu tiền, các thôn dân dùng thức ăn làm tiền xem bệnh là được.
Mấy nhóm khác còn đang cực khổ dùng lao động đổi lấy thức ăn, cha và đôi long phượng của một nhóm này đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
Vẻ vui mừng trong mắt Thời Khanh Lạc ngày càng đậm, cuối cùng nàng cũng tìm thấy tiểu tướng công và con.