Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 924




Bởi vậy có không ít các đại thần đều thầm cảm thán, Lương đại nhân đúng là đã cưới được một thê tử tốt.

Sở thú được xây dựng ở ngoại ô kinh thành, ngồi xe ngựa từ kinh thành đến đó chỉ mất nửa canh giờ.

Sở thú được xây rất lớn, cũng rất toàn diện.

Động vật không chỉ được chia riêng từng khu, mà còn rất nhiều các khu vui chơi và mấy chục hàng đồ bán đồ ăn vặt.

Sở thú được xây dựng trong hơn một năm, ngay ngày đầu tiên mở cửa đã rất đông đúc.

Không chỉ có công tử, tiểu thư con nhà thế gia quyền quý đến chơi, mà những dân thường chịu chi cũng không thể không đến tham gia náo nhiệt.

Trải nghiệm tự nhiên, được mọi người phản hồi rất tốt.

Dù sao thì đây cũng là sở thú đầu tiên ở cổ đại, cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.

Các bá tánh chơi vui vẻ, còn quan viên ở Hộ bộ thì không khỏi vui cười trước những tấm vé được bán ra.

Các khu vui chơi khác cũng cần phải tiêu tiền. Ví dụ như trẻ em có thể cưỡi ngựa con quanh trại nuôi ngựa hai vòng, mỗi lần hai mươi văn tiền. Muốn vẽ tranh với các con vật sẽ có người chuyên phụ trách, một bức ba mươi văn tiền và các hoạt động khác.

Hơn nữa mấy chục hàng ăn vặt kia cũng do Hộ bộ mở, cho nên lợi nhuận mỗi ngày đều rất lớn.

Sở thú mở cửa không được bao lâu, thượng thư Hộ bộ lâm bệnh nặng, cần phải bổ nhiệm người khác.

Không ngoài ý muốn, Tiêu Hàn Tranh được Hoàng đế đề bạt lên chức.

Hắn cũng trở thành nhất phẩm thượng thư trẻ tuổi nhất Đại Lương.

Cũng vì có quá nhiều chính tích, năng lực của hắn lại rất xuất chúng, quan hệ giữa các đồng liêu trong Hộ bộ cũng khá tốt. Hơn nữa hắn còn một người cha kế có thân phận cao quý, cho nên cũng không có gì để bàn cãi.

Ngồi vào vị trí thượng thư Hộ bộ, Tiêu Hàn Tranh đã cùng Công bộ tiến hành rất nhiều cải cách, cho thành lập một số học viện thợ thủ công ở những địa phương khác, khuyến khích mọi người sáng tạo và phát minh.

Chỉ cần sáng chế có hữu ích hoặc được công nhận, là có thể nhận được khen thưởng.

Còn thành lập không ít viện phúc lợi và mái ấm cho trẻ mồ côi trên khắp cả nước, cũng như xây dựng trường học với học phí thấp.

Cũng đem các phương pháp kết hợp nuôi dưỡng và gieo trồng ở Bắc Cương, mở rộng ra khắp các địa phương trên cả nước.

Nhiều chính sách có lợi cho nước và dân cũng được đẩy mạnh, cũng làm Hộ bộ từ trước kia một phân tiền bẻ thành hai phân, biến thành quốc khố dồi dào.

Quốc khố có tiền, đương nhiên phải xây dựng đường xá bằng xi măng, xây đập chống lũ bằng xi măng hoặc xây hồ chứa nước.

Cho nên chức vụ thượng thư Hộ bộ của Tiêu Hàn Tranh ngồi càng vững vàng, thanh danh trong lòng dân chúng cũng rất tốt.

Lại qua nửa năm, Lương Hữu Tiêu và những người ra biển đã quay trở lại.

Lúc đi có cả trăm người, lúc về chỉ còn lại mấy chục người. Hiển nhiên ra biển tuy có lợi nhuận kếch xù, nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ.

Trước lúc đi Lương Hữu Tiêu cũng đã từng nói, sinh tử đều do bản thân phụ trách, cũng đã nói với những người muốn đi là ra biển vô cùng nguy hiểm.

Hoàng đế cũng đã yêu cầu bọn họ phải xác nhận, nếu có c.h.ế.t trên biển thì đừng đến đây gây sự.

Cho nên nếu gia đình nào có người không quay lại, dù có buồn có giận đến mấy cũng phải ráng chịu đựng.

Nhưng đám người Lương Hữu Tiêu cũng đã mang về rất nhiều trân bảo, hơn nữa còn đem về một loại lương thực cao sản là khoai lang, lập được đại công.

Cũng vì vậy, cho dù lần này có thiệt mạng hơn một nữa, thì vẫn còn rất nhiều người muốn được đi vào lần sau.

Tiêu Hàn Tranh thở phào nhẹ nhõm khi thấy đệ đệ mình cũng có mặt trong đám đông trở về.

Hơn một năm nay, người trong nhà vẫn luôn lo lắng cho đệ đệ.

Mẫu thân, tiểu thê tử và muội muội, mỗi tháng đều phải đi chùa miếu cầu phúc cho đệ đệ.

Tiêu Hàn Dật chẳng những sống sót trở về, mà còn đúng như lời Thời Khanh Lạc đã nói, mang về một thê tử ngoại quốc.

Con người cũng trở nên thay đổi, không còn giống như trước lúc đi biển nữa.

Không nói đến dung mạo càng thêm anh tuấn và trưởng thành, mấu chốt là khí chất cũng đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia là người văn nhã tuấn tú, nhưng bây giờ lại giống như một lưỡi d.a.o sắc bén có thể tước ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, mang theo sự ổn trọng và nhuệ khí.



Nước da trắng ngần cũng rám nắng, trên mặt mờ mờ có một vết đao làm bị thương.

Thê tử ngoại quốc mà cậu đưa về mặc một bộ đồ cưỡi ngựa bó sát người, với mắt tóc xoăn đỏ rực tự nhiên và đôi mắt xanh, n.g.ự.c nở m.ô.n.g căng, kiều diễm, phóng khoáng và rất gợi cảm.

Thời Khanh Lạc rất ngạc nhiên, không ngờ nhị đệ lại thích kiểu nữ tử như thế này.

Lúc quay về hỏi mới biết, thân phận của mỹ nhân phương Tây này không hề đơn giản, sinh ra trong hoàng tộc là công chúa rất được sủng ái.

Có thể do trước đó đã bị Thời Khanh Lạc trêu ghẹo, cũng như đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cho nên dù là huynh muội Tiêu Hàn Tranh hay là phu thê Khổng Nguyệt Lan, đều nhanh chóng chấp nhận thê tử ngoại quốc mà Tiêu Hàn Dật mang về.

Còn chọn ngày cưới cho hai người họ.

Tiêu Hàn Tranh hỏi đệ đệ: “Sắp tới đệ có ra biển nữa không?”

Tiêu Hàn Dật lắc đầu: “Tạm thời sẽ không đi, đệ chuẩn bị đưa Gilina đi du ngoạn khắp các nơi ở Đại Lương, nàng ấy rất thích đi du ngoạn và phiêu lưu.”

“Tỷ tỷ và tỷ phu cũng nói muốn đi chùng bọn đệ.”

Từ lâu tỷ tỷ và tỷ phu đã muốn được ra ngoài du ngoạn, cho nên mới chưa muốn có con sớm.

Nghe nói bọn họ muốn đi thì rất hợp ý, cũng muốn đi chung.

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Non sông nước biếc ở Đại Lương rất rộng lớn, bọn đệ đi nhiều một chút cũng được.”

Hắn lại hỏi: “Thành thân xong thì đi sao?”

Tiêu Hàn Dật gật đầu: “Đúng vậy, kế hoạch của bọn đệ là như thế.”

Cậu có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ca ca lại quá bận, nếu không ca có thể đưa tẩu tẩu đi du ngoạn với bọn đệ rồi.”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Ta cũng đang muốn xin nghỉ phép để đưa tẩu tẩu đệ đi du ngoạn khắp nơi đây, nhưng hoàng thượng lại không cho.”

Làn trước hắn đã thử thăm dò nhưng bị Hoàng đế từ chối.

“Sau này có cơ hội sẽ đi.”

Một ngày nào đó, hắn sẽ đưa tiểu thê tử và các con đi khắp nơi du ngoạn.

Lại qua ba tháng, Tiêu Hàn Dật thành thân.

Sau khi thành thân nửa tháng, phu thê Tiêu Bạch Lê và phu thê Tiêu Hàn Dật chuẩn bị khởi hành để đi du ngoạn.

Ngoài bốn người bọn họ, Nghệ vương cũng đưa thê tử của mình theo.

Giờ ông không có nhiều chính sự lắm, không phải Hoàng đế không giao việc mà ông đã thoái thác tất cả.

Làm vương gia nhàn rỗi tốt biết bao, ai lại muốn làm nhiều việc đến mệt c.h.ế.t như vậy.

Trước kia vì nội ngoại rối ren mà phải ra tay giúp đỡ Hoàng đế, nhưng giờ thiên hạ đã thái bình. Đại Lương ngày càng lớn mạnh, trong triều cũng có rất nhiều người tài giỏi.

Hơn nữa bộn rận công việc thì ông không có nhiều thời gian dành cho thê tử và con trai.

Vì con trai nhỏ mới ba tuổi, không thể bôn ba đường dài, thế là cha vô trách nhiệm đã ném cậu nhóc cho con trai cả và con dâu.

Sau đó, Nghệ vương đưa con gái và con trai thứ hai, một nhà lên đường đi du ngoạn.

Hoàng đế không nói nên lời với người đệ đệ ngày càng trẻ con của mình, cũng đành hết cách.

Tiêu Hàn Tranh cũng rất bất lực, cả nhà đều chạy đi chơi, để lại phu thê bọn họ với đống con thơ.

Cũng vì vậy mà hắn càng thêm áy náy với tiểu thê tử, nhưng công vụ quấn thân không cách nào bỏ được.

Thật ra Thời Khanh Lạc cũng nghĩ rất thoáng, còn an ủi nói: “Ta cũng không có hứng thú lắm với việc đi du ngoạn khắp nơi, nên chàng không cần phải cảm thấy áy náy.”

Nàng đang nói thật lòng, thời cổ đại đi lại rất bất tiện, không có phương tiện để di chuyển xa như hiện đại. Muốn đi phải ngồi xe ngựa rất lâu, đường xá gập ghềnh, không thoải mái chút nào.

Cho nên đi được thì vui mà không đi được thì cũng chẳng thất vọng.

Tiêu Hàn Tranh ôm nàng thật chặt: “Nương tử, nàng thật tốt!”

Thoáng cái đã qua hai năm, cặp long phượng đã hơn bảy tuổi. Có một ngày Thời Khanh Lạc nằm trong sân hóng mát, sau đó ngủ thiếp đi rồi không tỉnh lại nữa.

Dường như nàng đang rơi vào một không gian tối tăm rộng lớn, không biết đã qua bao lâu, nàng mới từ không gian tối tăm kia bước ra ngoài.