Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 896




Còn có cái gì mà ở trong yến hội ngắm hoa của các phu nhân tiểu thư không thấy tiểu Bạch Lê nhà hắn a, đây không phải là cham chọc tiểu Bạch Lê sao.

Không biết ai không lên mặt bàn, tất nhiên hắn ta muốn trả lại.

Hắn ta đột nhiên nghĩ đến, trước đó hai ngày, đường ca đề cập đến, Yến gia muốn kết thân với Hề gia.

Bây giờ con trai trưởng Hề gia chỉ có một mình hắn ta là có thân phận và tuổi tác thích hợp với Yến tiểu thư này.

Khó trách nữ nhân này đột nhiên chạy đến kiêu ngạo chào hỏi, hóa ra là mơ ước mỹ nam là hắn ta đây.

Nhưng lại làm ra loại tư thái này, thật làm người ta chán ghét, cho nên tất nhiên hắn ta cũng không cần khách khí.

Hơn nữa rõ ràng chán ghét, chắc hẳn là sau khi Yến gia nói chuyện kết thân, là không nguyện ý kết thân đi.

Đúng lúc cũng để cho những gia tộc có ý muốn kết thân với Hề Gia biết, hắn ta không dễ bị đánh chủ ý như vậy, thừa dịp còn sớm bỏ đi những ý niệm này đi.

Chẳng qua hắn ta chính là của Tiểu Bạch Lê, nữ nhân khác đừng hòng chấm múc hắn ta.

Cho tới bây giờ Yến tiểu thư chưa từng bị châm chọc ngay trước mặt như vậy, vừa khó chịu vừa tức giận: "Ngươi chờ cho ta."

Sau đó một bộ dạng muốn khóc, kéo bằng hữu bên cạnh tức giận rời đi.

Nhìn Yến tiểu thư bị chọc tức phát khóc rời đi, Hề Duệ thật cạn lời: "Năng lực chịu đựng thế này cũng quá kém rồi đi, ta chỉ nói mấy câu mà thôi, vậy mà đã không chịu nổi rồi."

Tiêu Bạch Lê dở khóc dở cười: "Huynh chỗ nào là tùy tiện nói mấy câu, người đều bị chọc tức rời đi rồi."

Những tiểu thư thế gia kia quan tâm nhất chính là mặt mũi, bị Hề Duệ châm chọc như vậy khẳng định sẽ không chịu không nổi.

Hề Duệ vô tội nhìn nàng ấy: "Ta chỉ nói thật mà thôi."

Sau đó hai mắt long lanh nhìn Tiêu Bạch Lê cầu an ủi: "Nữ nhân xấu xí kia mơ ước ta, ta sợ nàng ta làm nhục ta."

Tiêu Bạch Lê nhìn bộ dạng chó con như lời tẩu tẩu nói của hắn ta, cũng cảm thấy thật đáng yêu.

Nếu không phải đang ở trên đường, bên cạnh còn có người nhìn, nàng ấy thật sự muốn sờ đầu của hắn ta.

Nàng ấy cười gật đầu đồng ý: "Quả thật nên trốn một chút, huynh đẹp như vậy, cũng không thể bị nàng ta làm hại được."

Rốt cuộc tại sao nàng ta biết Yến tiểu thư mới vừa rồi lại biểu hiện như vậy.

Hẳn là Yến gia muốn Yến tiểu thư và Duệ ca thành thân, nhưng Yến tiểu thư xem thường thân phận ăn chơi trác táng của Duệ ca.

Nhưng vừa thấy bọn họ vừa nói vừa cười với nhau, Yến tiểu thư lại không thoải mái, muốn tìm cảm giác tồn tại.

Chỉ là một biểu đạt một ý, nàng ta xem thường Duệ ca, nhưng Duệ ca phải thích nàng ta mới được.

Cũng vì vậy bị Hề Duệ châm chọc trực tiếp như vậy, không nhịn được chạy đi.

Ánh mắt Hề Duệ nhìn Tiêu Bạch Lê lại càng sáng hơn: "Ta cũng biết chỉ có muội hiểu ta."

"Nữ nhân vừa rồi kia còn là biểu tỷ của Lục hoàng tử đáng ghét, có cùng đức hạnh với Lục hoàng tử, đều đáng ghét như nhau."

Biểu đệ nhớ thương Tiểu Bạch Lê nhà hắn ta, biểu tỷ nhớ thương hắn ta, thật là không biết xấu hổ.

Tiêu Bạch Lê cũng có ấn tượng rất kém đối với Lục hoàng tử, ánh mắt đối phương nhìn nàng ấy đều toàn là lợi ích: "Quả thật đáng ghét, thật không hổ là biểu tỷ đệ."

Nàng lại nói: "Ta giúp huynh đi chọn nguyên liệu, không cần vì người đáng ghét ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta."

Lục hoàng tử và Yến tiểu thư đánh chủ ý gì, nàng ấy cũng đoán được.

Nhưng hiển nhiên đối phương phải thất vọng, nàng không thể gả vào phủ của Lục hoàng tử, Duệ ca cũng không có khả năng cưới Yến tiểu thư.

Duệ ca là của nàng!

Hề Duệ nhìn nụ cười sáng lạn kia của nàng ấy, thật sự muốn vuốt mặt Tiêu Bạch Lê, chẳng qua vẫn nhịn được: "Được, muội giúp ta chọn một miếng tốt, ta chỉ tin vào mắt nhìn của muội."

Tiêu Bạch Lê cười khẽ: "Được, vậy huynh cứ giao cho ta."

Hề Duệ nghe nói như vậy, luôn cảm thấy Tiểu Bạch Lê là nói mình giao cho nàng ấy, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.



Lỗ tai của hắn ta đỏ lên một chút: "Được, cả ta cũng giao cho muội."

Tiêu Bạch Lê ngẩn ra, nghe được lời này thì nghiêng đầu nhìn hắn ta.

Lập tức thấy lỗ tai ửng đỏ của hắn ta, trong lòng nghĩ Duệ ca vẫn rất trong sáng, ngày càng giống như chó con, mềm nhũn đáng yêu.

Duệ ca thật quá đáng yêu, muốn sờ!

Nàng ấy cười ra tiếng: "Ừ, ta sẽ đối với huynh thật tốt."

Trong lòng Hề Duệ càng ngọt hơn, lần này là lần đầu tiên nghe người khác nói, cũng rất thích nghe: "Được!"

Bởi vì mới vừa rồi châm chọc Yến Tiểu thư, gần đó có người, lúc này không ít người liếc trộm bên này, vì vậy Hề Duệ dẫn theo Tiêu Bạch Lê rời đi.

Người của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Bạch Lê, cho nên rất nhanh đã truyền chuyện này về.


Hiếm khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử có cùng suy nghĩ, có thể để cho mẹ con Huệ phi và Yến gia mật mắt, tất nhiên không thể bỏ qua.

Vì vậy để cho người thả chuyện Hề Duệ châm chọc Yến tiểu thư ra ngoài

Cũng vì vậy Yến tiểu thư trở thành chuyện cười của kinh thành.

Dù sao không ít người đều biết, gần đây Yến gia muốn kết thân với Hề gia.

Người còn chưa gả qua, đã bị Hề Duệ chê thành như vậy.

Hiển nhiên tên ăn chơi trác táng như Hề Duệ lại coi thường tài nữ như Yến tiểu thư, cũng thật làm cho người ta một lời khó nói hết.

Còn về sự độc miệng và vô lễ của Hề Duệ trái lại cũng không có bao nhêu người bàn tán, dù sai ai cũng biết đây chính là một tiểu bá vương của kinh thành, ngay cả tóc của công chúa cũng dám đốt, châm chọc một tiểu thư thế gia thì tính là gì.

Yến gia và Lục hoàng tử biết chuyện này đều vô cùng tức giận.

Sau khi Yến tiểu thư biết, giận đến mức khóc một trận, lại hận cả Hề Duệ và Tiêu Bạch Lê.

Yến gia cũng chỉ có thể buông tha ý định muốn cho đích nữ nhà mình kết thân với Hề Duệ, nếu còn chạy đến kết thần, bọn họ đúng là mất hết mặt mũi.

Tiêu Bạch Lê đi với Hề Duệ chọn vật liệu đá, hai người lại đi dạo một chút, mệt mỏi thì đi đến trà lâu uống trà.

Bởi vì chỉ có hai người bọn họ, cho nên không chọn phòng bao, mà ở một góc của phòng khách lầu hai.

Hề Duệ đẩy đã bánh đến trước mặt Tiêu Bạch Lê: "Đây là bánh đậu xanh mới vừa mang ra, có lẽ muội sẽ thích."

Tiêu Bạch Lê cầm một miếng lên nếm thử, cười gật đầu: "Duệ ca rất hiểu ta nha!"

Bánh đậu xanh này không hề ngọt ngán, mềm hơi ngọt, ăn rất ngon.

Hề Duệ cười cũng nếm thử: "Chứ còn gì nữa, muội không thích ăn đồ quá ngọt, thích..."

Bởi vì thích Tiêu Bạch Lê, cho nên Hề Duệ vẫn luôn chú ý sở thích của nàng ấy.

Tiêu Bạch Lê uống một ngụm trà, cười nói: "Trừ ăn ra, Duệ ca còn biết ta thích gì sao?"

Hề Duệ biết đây là lúc mình nên biểu hiện: "Muội thích..."

Hắn ta nói màu sắc Tiêu Bạch Lê thích, thích vẽ cái gì, thích những thứ gì.

Tiêu Bạch Lê nghe xong hắn ta nói thì có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ hắn ta lại hiểu rõ mình như thế.

Nàng ấy cười híp mắt hỏi: "Duệ ca, tại sao huynh lại hiểu rõ a như vậy?"

Hề Duệ bị nàng ấy hỏi cho sững sốt, có chút ngượng ngùng nói: "Muội là muội muội của lão Tiêu mà."

Tiêu Bạch Lê nhướng mày: "Chỉ vì ca ca của ta?"

Hề Duệ liếc trộm nàng ấy một cái "Cũng không phải là hoàn toàn."

Tiêu Bạch Lê nghĩ tới chuyện của Lục hoàng tử và Yến tiểu thư hôm nay, không nghĩ sau này sẽ bị làm phiền bởi chuyện giống như vậy.

Nàng ấy khá thâm ý nói: "Gần đây có không ít người đến nhà muốn cầu hôn nhà, nhà các huynh cũng vậy đi?"

Nhắc đến chuyện này, Hề Duệ cũng rất phiền: "Đúng vậy, trước kia xem thường ta là tên ăn chơi trác táng, từ khi ta làm viện trưởng viện thợ thủ công, thì trở thành bánh bao thơm thơm."