Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 880




Sau khi rối rắm, Trác Chính hít sâu một hơi, “Được, các ngươi lạp ra một kế hoạch bắt cóc đi.”

Trốn không được, vậy làm đi.

Nam tử trung niên rất vừa lòng với đáp án này, “Vâng!”

Thật ra dù Trác Chính không đồng ý, bọn họ cũng sẽ tiến hành.

Hiện tại đối với bọn họ mà nói, Trác Chính chỉ là một con rối mà thôi.

Sinh hoạt chủ yếu của Tiêu Hàn Dậtchỉ có hai điểm một đường, học đường và nhà.

Gần đây Tiêu Bạch Lê ít ra ngoài, nàng ấy đang viết giáo án mà Thời Khanh Lạc nói.

Sau khi học viện thợ thủ công khai giảng, có mở một khóa nấu ăn, nàng ấy sẽ làm thầy dạy.

Hôm nay, nàng ấy đang ở phòng bếp nghiên cứu một loại điểm tâm, quản gia đột nhiên vội vã chạy vào.

“Tiểu thư không tốt rồi, có người đưa tới một bức thư dính máu.”

Tiêu Bạch Lê thả chuyện trong tay xuống.

"Trong thư nói gì?"

Quản gia đã xem qua thư, "Nói tiểu thiếu gia bị bọn họ bắt, muốn cho tiểu thư cầm

mười vạn lượng đến chuộc người."

"Địa chỉ là chân núi ngoại ô núi Lạc Hà."

Sắc mặt Tiêu Bạch Lê thay đổi, dù lo lắng cho đệ đệ, nhưng lại không mất đi bình tĩnh.

Nàng ấy suy nghĩ một chút phân phó: "Ngươi đi chuẩn bị ngân phiếu, ta đi xác định xem rốt cuộc đệ đệ có bị bắt hay không."

Quản gia gật đầu: "Vâng!"

Chờ quản gia rời đi, Tiêu Bạch Lê gọi ám vệ ra.

"Các ngươi đi đến học đường xem thử, có phải đệ đệ bị bắt hay không."

"Vâng!" Ám vệ nhận được phân phó lập tức rời đi.

Tiêu Bạch Lê lại để cho người đến xưởng truyền tin tức cho Hề Duệ.

Khổng thị cũng biết chuyện này, rất lo lắng cho an toàn của con trai, nhưng cũng không có nóng nảy bảo con gái đi cứu người ngay.

Trước khi đi con dâu đã dặn dò, nếu xảy ra chuyện gì, nhất định phải điều tra rõ mới hành động, nếu không rất có thể sẽ rơi vào cạm bẫy của kẻ địch.

Bà kéo tay Tiêu Bạch Lê: "Mong là không xảy ra chuyện gì!"

Lúc này Tiêu Bạch Lê cũng rất căng thẳng: "Ta tin tưởng ca ca và Nghệ vương, bọn họ nhất định có sắp xếp người bảo vệ bên cạnh đệ đệ, ta cảm thấy đệ đệ không dễ dàng bị bắt như vậy."

Tiêu mẫu gật đầu: "Đúng, Nhị Lang không dễ bị bắt."

Con trai lớn vẫn luôn sắp xếp ám vệ bảo vệ bọn họ, lúc Nghệ vương rời đi, cũng có nói với bà, để lại một ít ám vệ hoàng gia.

Hề Duệ nhận được tin tức, lập tức đến học đường của Nhị lang.

Nhưng Nhị lang đã rời đi, hắn ta bình tĩnh lại, dẫn theo người đi dọc theo con đường về nhà ngày thường hay đi của Nhị Lang.

Đúng lúc khi đi ngang qua một con ngõ, nghe được tiếng đánh nhau bên trong.

Vì vậy lập tức dẫn người chạy vào.

Chỉ thấy Nhị lang được hai ám vệ bảo vệ dựa vào sát tường, bị mấy chục tên sát thủ vây công, mười mấy ám vệ đang ra sức chống cự.

Trên đất còn nắm hai ba chục tên sát thủ, bên này ám vệ cũng có người chết.

Tiếp đó đột nhiên từ ngõ đối diện lao ra thêm mấy chục tên sát thủ cầm kiếm.

Mặc dù bên cạnh Nhị lang có ám vệ võ công cao cường bảo vệ, nhưng đói phương liên tục xuất hiện vây g.i.ế.c như vậy, thời gian kéo dài sẽ càng thêm phiền phức.

Hề Duệ lạnh lùng nói: "Nhanh đến giúp đỡ."

Vì vậy hơn ba mươi hộ vệ hắn ta mang theo cũng lập tức đi lên giúp đỡ.

Hề Duệ là bảo bối của phủ quốc công, đi Bắc Cương rèn luyện, người nhà sợ hắn ta xảy ra chuyện, phái đến bảo vệ đề là cao thủ.

Cho nên có bọn họ gia nhập, áp lực của ám vệ bên này đã được giảm bớt.

Hề Duệ cũng ở dưới sự bảo vệ của hộ vệ, vọt đến bên cạnh Nhị lang.

Nhị lang cũng không có hoảng hốt, sau khi thấy Hề Duệ, bình tĩnh gọi: "Duệ ca, sao huynh lại đến đây?"

Hề Duệ nhìn bộ dạng Nhị lang như vậy, rất thưởng thức: "Tỷ tỷ đệ truyền tin cho ta, nói nhận được thư đệ bị bắt cóc, để cho ta đến xem một chút."

"Ta cũng biết đệ không dễ bị bắt như vậy."

Cho nên hắn ta mới có thể đi tìm dọc theo đường đu, mà không phải trực tiếp về phủ Tri phủ.

Nhị lang nói: "Người bên cảnh bảo vệ của ta cũng không phải ăn chay."

Cậu híp mắt: "Chẳng qua có người phản bội, cho nên làm chậm trễ những ám vệ khác đến cứu viện."

Ca ca và Nghệ vương sắp xếp hai nhóm người bảo vệ họ, một ám vệ ngoài sáng một ở trong bóng tối.

Nhóm trong bóng tối đã bị kéo chân sau.



Hề Duệ nhíu mày: "Cũng không biết là ai làm, mặt ngoài là bắt đệ đòi bạc, nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy.

Nhị lang khẳng định nói: "Tám chín phần là thế lực tiền triều."

"Bọn họ bị buộc đến đường cùng, nếu bắt ta và tỷ tỷ, là có thể đưa đến biên cảnh để cho Cát quốc làm con tin."

Nghe nói như vậy, cảm giác đầu tiên của Hề Duệ chính là, Nhị lang không hổ là người được Tiêu Hàn Tranh tự tay chỉ dạy, quả nhiên thông minh nhanh trí.

"Có đạo lý."

Hắn ta lại nói: "Cũng may tỷ tỷ của đệ không hoảng hốt, để cho người chắc chắn an nguy của đệ mới hành động."

Nếu đối thành là những gia quyến khác, vừa thấy huyết thư, phản ứng đầu tiên chính là cầu bạc đi cứu người.

Trái lại sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Nhị lang cười nói: "Tỷ tỷ của ta cũng được tẩu tẩu dạy dỗ, tất nhiên sẽ không tùy tiện mắc lừa."

Hề Duệ bật cười: "Vậy cũng đúng, chẳng qua tỷ tỷ của đệ rất bình tĩnh thông minh."

Không hổ là cô nương mà hắn ta thích, đổi thành người khác đã sớm sợ hết hồn rồi.

Có cao thủ của Hề Duệ gia nhập, rất nhanh đã gần kết thúc chiến đấu.

Nhưng bọn họ vừa chuẩn bị đi, ngoài ngõ đột nhiên lao ra mấy chục người.

Hề Duệ nhìn thấy thì nhíu mày: "Thật đúng là còn chưa xong."

Ám vệ và hộ vệ thấy vậy, chỉ có thể tiếp tục nghênh đánh.

Đánh được một nửa, không ít người mặc quần áo đen leo tường từ hai bên ngõ gia nhập cuộc chiến.

Hề Duệ và Nhị lang thấy bọn họ xông về phía đám sát thủ, cũng thở phào nhẹ nhõm, là nhóm ám vệ bị kéo chân sau.

Những người này đều là cao thủ, có bọn họ gia nhập, rất nhanh những sát thủ này đã bị c.h.é.m chết.

Sau khi giải quyết sau, một thủ lĩnh ám vệ nửa quỳ xuống trước mặt Nhị lang.

"Tiểu chủ tử, trong chúng ta xuất hiện phản đồ, trước khi đến cứu viện bị đối phương làm chậm trễ thời gian, xin chủ tử trừng phạt."

Hắn ta là ám vệ do Nghệ vương lưu lại, mục đích chỉ có một, bảo vệ phu nhân và hai vị tiểu chủ tử.

Nhưng không ngờ đến bên trong ám vệ lại xuất hiện phản đồ, thiếu chút nữa làm cho tiểu chủ tử gặp nạn, đây là bọn họ thất trách.

Nhị lang nói: "Chuyện xuất hiện phản đồ là ai cũng không ngờ được, bây giờ ta không sao, sẽ không tuy cứu."

Mặc dù cậu còn trẻ, nhưng trên mặt đã có sự nghiêm nghị khác với tuổi: "Nhưng lần sau không được như vậy."

Thủ lĩnh ám vệ ôm quyền: "Vâng!"

Không hổ là con trai út mà chủ tử muốn đào tạo, khí thế và sự bình tĩnh này không kém hơn người thừa kế do các đại gia tộc kinh thành bồi dưỡng.

Vì vậy dưới sự bảo vệ của ám vệ và hộ vệ, Hề Duệ và Nhị lang thuận lợi trở về phủ Tri phủ.

Sau khi về đến nhà, Nhị lang nói với thủ lĩnh ám vệ: "Các ngươi đi tìm hiểu nguồn ngốc, tìm ra chỗ ẩn núp của đám tiền triều kia đó.

Những người đó muốn bắt cậu và tỷ tỷ, chắc cũng đã chuẩn bị xong tâm lý bị cắn trả rồi.

Thủ lĩnh ám vệ gật đầu: "Vâng!"

Lần này nhất định phải hoàn thành chuyện này, nếu không không có cách nào giao phó với chủ tử.

Chờ sau khi ám vệ rời đi, Nhị lang và Hề Duệ trở về chủ viện.

Còn chưa vào cửa, Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê đã chạy ra.

Thấy Nhị lang không có việc gì, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu mẫu kéo tay Nhị lang nhìn kỹ: "Con không sao là tốt rồi!"

Nhị lang cười trấn an bà: "Mẫu thân, ta không sao, mẫu thân yên tâm đi."

Cậu lại nói: "May mà có ám vệ của ca ca và Nghệ vương để lại, còn có Duệ ca dẫn người đến kịp thời, nếu không ta có thể đã bị bắt rồi."

Tiêu mẫu thả tay Nhị lang ra, nói với Hề Duệ: "Lần này thật sự cảm ơn cháu."

Hề Duệ liếc nhìn Tiêu Bạch Lê trước, lúc này mới cười nói với Tiêu mẫu: "Khổng di nghiêm trọng, đây là chuyện ta nên làm.

Đệ đệ an toàn, Tiêu Bạch Lê cũng không lo lắng nữa.

Cảm kích nhìn Hề Duệ: "Đa tạ Duệ ca."

Nghe ý của đệ đệ, nếu không có Duệ ca chạy đến, thì sẽ còn phiền phức.

Hề Duệ khoát tay: "Muội khách khí với ta làm gì."

Tiêu Bạch Lê khẽ cười nói: "Ý của huynh là, ta không cần khách khí với huynh?"

Hề Duệ nhìn ánh mắt sáng ngời của nàng ấy, khóe miệng cong lên: "Đó là tất nhiên."

Thê tử của hắn ta, tất nhiên không cần khách khí.

Mấy người đi vào viện thương lượng tiếp theo nên làm cái gì.

Bên kia, đám người Trác Chính cũng nhận được tin kế hoạch thất bại.

Nam tử trung niên không nhịn được đập ly trà trong tay xuống đất: "Phế vật, một đám phế vật!"