Nữ nhân này không những không phóng khoáng, còn vừa nói chuyện vừa dùng bữa với ngoại nam, thật kỳ cục.
Mặc dù dân phong ở Bắc Cương cởi mở, lại nói Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ còn có thêm đệ đệ của mình và nô bộc dùng bữa ở đại sảnh.
Dù cho trai gái đơn độc ăn cơm, chỉ cần dẫn theo nha hoàn và gã sai vựt, cũng không có ai nói gì.
Chẳng qua con người của Đồ Lập Hoan này tương đối bá đạo, chủ nghĩa đại nam tử lớn, không thích thê tử tương lai của mình như vậy.
Chẳng qua gã không lộ ra ngoài mặt.
Gã giống như rất bất ngờ khi thấy ba người: "Hề công tử, Tiêu công tử, Tiêu tiểu thư, các ngươi cũng đến dâng hương sao."
Thấy Đồ Lập Hoan xuất hiện, Tiêu Bạch Lê cười lạnh trong lòng, quả nhiên giống như tẩu tẩu dự liệu.
Trên mặt của nàng ấy thì lại rất bình tĩnh, cũng làm ra vẻ kinh ngạc: "Đồ công tử, ngươi cũng đến dâng hương?"
Một bộ dạng sao ngươi lại đến chỗ này dâng hương chứ.
Đồ Lập Hoan làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, lại mang theo mấy phần cưng chiều nói: "Muội muội ta và tỷ muội của con bé muốn đi dâng hương, ta cũng chỉ có thể hộ tống con bé."
Làm ra bộ dạng ca ca tốt sủng muội muội.
Đồ Ngọc Kiều hoàn toàn không muốn dâng hương gì đó, nhưng nàng ta biết ca ca muốn cười Tiêu Bạch Lê.
Mặc dù không thích Tiêu Bạch Lê, nhưng mẫu thân nói chỉ có khi ca ca cưới Tiêu Bạch Lê, cảnh ngộ trong nhà mới có thể thay đổi, vì vậy trên mặt nàng ta cũng không lộ vẻ không thích Tiêu Bạch Lê.
Từ ngày tham gia yến hội của Thời Khanh Lạc gặp được Nghệ vương bây giờ trong lòng nàng ta đều nghĩ đến Nghệ vương.
Cũng đã tìm cơ hội vô tình gặp một lần, nhưng Nghệ vương không nhận ra nàng ta, cũng không có phản ứng gì.
Cho nên nàng ta ủng hộ ca ca thu Tiêu Bạch Lê vào tay, sau đó nàng ta sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Nghê vương
Nàng ta muốn tìm cơ hội để cho Nghệ vương thích mình, vứt bỏ nữ nhân lớn tuổi Khổng thị kia cưới nàng ta.
Chỉ cần nàng ta làm Nghệ vương phi, như vậy trong nhà cần gì phải có sự giúp đỡ của Tiêu Bạch Lê, có nàng ta làm núi dựa là đủ rồi.
Nàng ta ngây thơ nhìn Tiêu Bạch Lê cười nói: "Đúng vậy, ta và khuê mật hẹn hôm nay đi dâng hương, không nghĩ đến gặp Tiêu tỷ tỷ."
Tiêu Bạch Lê được Thời Khanh Lạc thời dạy dỗ thời gian dài, sớm đã không còn là tiểu cô nương mềm yếu không có mắt nhìn người. Nàng ấy nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy vô tội của Đồ Ngọc Kiều, thực tế trong mắt lại không có ý cười, hiển nhiên cô nương này không thích mình.
Tiêu Bạch Lê mỉm cười nói: "Xin chào Đồ tiểu thư."
Tiếp đó nàng ấy lại nói tiếp: "Hình như trong ấn tượng của ta, ngươi lớn hơn ta mấy tháng, chữ tỷ tỷ này không dám nhận."
Đồ Ngọc Kiều nghẹn họng, sắp không duy trì nụ cười trên mặt được: "Phải không?"
Vì mục đích, nàng ta có được giản được, cười ngại ngùng nói: "Thật xin lỗi, ta không biết chuyện này."
Tiêu Bạch Lê phát hiện tâm cơ của cô nương này thật lợi hại, nếu đối thành tiểu thư thế gia khác, đã phất tay áo bỏ đi rồi.
Giống như hai tiểu thư bên cạnh Đồ Ngọc Kiều vậy, trên mặt đã thoáng qua nét giận dữ, hiển nhiên không hài lòng với lời của nàng ấy.
Tất nhiên Đồ Ngọc Kiều không vui trong lòng, nhưng vẫn cười nói: "Tiêu muội muội không trách là được."
Tiêu Bạch Lê có chút chán ghét thái độ này của nàng ta, vốn dĩ bọn họ không quen biết, không thích còn phải giả bộ, thật không có ý nghĩa.
Tẩu tẩu có nói, không thích ai có thể thể hiện ra có bọn họ làm chỗ dựa cho nàng ấy, không cần sợ đắc tội với ai.
Vì vậy Tiêu Bạch Lê mang theo mấy phần bất đắc dĩ nhìn Đồ Ngọc Kiều: "Đồ tiểu thư, chúng ta cũng không quen biết, tiếng muội muội này, ta cũng không dám nhận."
Nàng ấy cũng không thích Đồ Ngọc Kiều, người này quá giả tạo, cho nên không muốn lá mặt lá trái.
Lần này Đồ Ngọc Kiều không duy trì được nụ cười nữa, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Không chỉ có nàng ta, ngay cả Đồ Lập Hoan cũng không cười nổi nữa.
Muội muội gã sủng ái trong lòng bàn tay, lại bị Tiêu Bạch Lê liên tiếp làm cho không xuống đài được.
Nông nữ đúng là nông nữ, thật không lên được mặt bàn.
Nếu không phải Tiêu Bạch Lê có tác dụng, gã khẳng định sẽ châm chọc Tiêu Bạch Lê mấy cây rồi dẫn muội muội đi.
Lúc này gã không tiện mở miệng, vì vậy dùng mắt liếc nhìn mấy người bên cạnh, gã tin tưởng những người này sẽ có người đứng ra.
Hôm nay gã dẫn mấy người đi đến đều có xuất thân đại thế gia bắc thành, bình thường bởi vì thân phận cao, tính tình đặc biệt kiêu ngạo.
Vốn dĩ muốn dẫn mấy người này đi, chủ động gây chuyện với Tiêu Bạch lê, gã sẽ ở một bên giúp đỡ Tiêu Bạch Lê, lấy được hảo cảm của nàng ấy.
Bây giờ những người này muốn giúp muội muội của gã hả giận,
Quả nhiên một tiểu thư đứng bên cạnh Đồ Ngọc Kiều, không vui nhìn Tiêu Bạch Lê: "Kiều Kiều là thân phận gì, có thể chào hỏi với ngươi, chính là xem trọng ngươi, ngươi thật là quá vô lễ."
Một tiểu thư khác cũng trầm mặt nói: "Đúng vậy, người thật quá đáng, nhanh xin lỗi Kiều Kiều."