Tiêu mẫu dẫn theo hai người Tiêu tiểu muội đi ra hậu viện cho gà vịt ăn.
Thời Khanh Lạc lôi kéo tay áo Tiêu Hàn Tranh, bộ dáng cầu khen ngợi.
"Lão Tiêu mới vừa rồi ta làm có tốt không?"
Trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn đầy ý cười, không keo kiệt khen, “Làm rất tốt, nàng rất lợi hại.”
Thời Khanh Lạc ngạo kiều nâng cằm: “Chứ còn gì nữa, về sau tỷ tỷ đây che chở huynh.”
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Không ôm đùi ta nữa?
Thời Khanh Lạc ôm cánh tay hắn, “Tất nhiên là ôm rồi!”
Đôi mắt nàng long lanh nước cười hì hì nhìn hắn: "Tranh ca, về sau nhà chúng ta còn phải dựa vào huynh đó."
Tiêu Hàn Tranh bị nàng nhìn như vậy, tảng băng tận đáy lòng lại bị hòa tan thêm một tầng.
Dùng một tay không bị ôm lấy, nhẹ nhàng gõ gõ lên trán Thời Khanh Lạc.
"Ta chủ ngoại, nàng chủ nội, cho nàng ôm bắp đùi."
Thời Khanh Lạc cọ cọ đầu lên cánh tay của Tiêu Hàn Tranh: '"Tranh ca tốt nhất!"
Lúc trước thấy bạn thân cọ cọ bạn trai, nàng thường xuyên ăn một họng thức ăn chó.
Thật ra cẩu độc thân như nàng cũng có chút hâm mộ.
Chỉ tiếc nàng vẫn không tìm được người thích hợp làm bạn trai, cho tới bây giờ chưa từng thân mật với người khác như vậy.
Bây giờ nàng và Tiêu Hàn Tranh đang sống thử, tương đương với chuyện hắn là bạn trai của nàng, sống thử thành công chính là chồng của nàng, cho nên hành động này của nàng là hợp pháp.
Quả nhiên cảm giác không tệ.
Tiêu Hàn Tranh bị nàng cọ vào cánh tay, cả người hắn trở nên cứng đờ, trái tim cũng đập nhanh vài phần.
Lúc cúi đầu nhìn về phía Thời Khanh Lạc, đôi mắt của hắn tràn đầy sự cưng chìu và dịu dàng chính hắn cũng không phát hiện ra.
Xem ra tiểu tức phục rất rất thích hắn, muốn cọ thì cọ đi.
Hắn hỏi: "Hôm nay nàng và nương đi tố cáo Thạch thầy thuốc rất thuận lợi không?"
Thời Khanh Lạc ngẩng đầu lên: '"Rất thuận lợi, nhìn ra huyện thái gia mới đến là một người rất công chính."
Tiêu Hàn Tranh ngẩn người: "Huyện thái gia mới đến?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, mới vừa nhậm chức hai ngày trước, nghe nói huyện lệnh mới rất có bối cảnh, cháu ruột của hoàng hậu, công tử của Hầu phủ đó."
"Cũng không biết con nhà thế gia có thân phận cao như vậy, sao lại chạy đến nơi nhỏ như chúng ta làm huyện lệnh."
Trong lòng Tiêu Hàn Tranh nghĩ, Mạc Thanh Lăng đã đến huyện Nam Khê sớm như vậy sao?
Kiếp trước sau khi hắn tỉnh lại, bởi vì trong lúc hôn mê vẫn uống thốc của Thạch thầy thuốc, thân thể bị tổn thương vô cùng lợi hại.
Nghỉ ngơi hơn một tháng mới đi đến huyện thành, khi đó Mạc Thanh Lăng đã là huyện lệnh rồi.
Hắn còn tưởng rằng người ta là mới đến nữa.
Thấy vẻ mặt khó hiểu trên mặt Thời Khanh Lạc, hắn nói: "Huyện Nam Khê của chúng ta có một mỏ sắt, hắn ta chủ động xin đến đây làm huyện lệnh, chắc chắn vì chuyện này."
Thời Khanh Lạc sợ run: "Như vậy thì cũng có thể hiểu được rồi, ta cứ nghĩ sao huyện lệnh mới này phải chịu khổ như vậy."
"Lấy thân phận của hắn ta, không cần phải chạy đến một huyện nhỏ từ từ lập thành tích đi lên."
"Như vậy một khi chắc chắn phát hiện có mỏ sắt, chỉ cần báo lên cho Hoàng đế, lưu lại một giám sát đào mỏ, thậm chí có thể thuận tiện chế tạo các loại binh khí."
"Vậy Mạc tri huyện này có thể lấy được công lao không nhỏ."
Tin tức của tiểu tướng công cũng quá linh thông đi, đoán chừng ở trong huyện Bạch gia và Ngô gia cũng không biết.
Tiêu Hàn Tranh nghe nàng phân tích xong, kinh ngạc.
Lúc này hắn mới phát hiện tiểu tức phụ chẳng những thông minh, còn rất có tầm nhìn.
Nếu đổi thành những tiểu thư thế gia ở kinh thành biết được chuyện này, dù có suy đoán rất nhiều cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện này.
Điểm chính là tiểu tức phụ đều nói trúng hết.
Sau khi Mạc Thanh Lăng dựa vào chuyện đào mỏ và chế tạo vũ khí lập công, cộng thêm hoàng hậu thổi gió bên gối, được hoàng đế vượt qua Hầu phủ phong thành thế tử.
Ở huyện Nam Khê một năm, được điều đi đến phủ thành Nam Quảng làm Đồng tri ngũ phẩm.
Lại ngây người ở đó hơn hai năm, lập ra không ít chiến công, sau trở lại kinh thành được thăng chức trở thánh hữu thị lang binh bộ tứ phẩm.
Cũng hung hăng đánh lên mặt của những người hầu phủ đó.
Bởi vì tình huống của Mạc Thanh Lăng và hắn có chút giống nhau, mặc dù bọn họ, không cùng đường cùng suy nghĩ, không có tiếp xúc, nhưng hai bên đều thưởng thức lẫn nhau.
Hắn không giấu diếm hoặc giả bộ không biết, mà là nói đúng sự thật: "Hắn ta đúng là nhắm về chuyện lập công nên mới đến huyện Nam Khê."
Tiểu tức phụ không đơn giản, hơn nữa, nàng không cố ý che giấu ở trước mắt hắn.
Nếu nàng đã tin tưởng hắn như vậy, hắn cũng muốn thử tin tưởng nàng.
Mùi vị cô đơn kia, đời trước hắn đã nếm đủ rồi.
Đời này đột nhiên có thêm một tiểu tức phụ, hắn hy vọng bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau, nâng đỡ đến già.