Nhưng trước tiên lại bị mã phu trực tiếp tát một cái, bởi vì sức lực rất lớn, nàng ta không có đứng vững, ngã trên mặt đất.
Lúc này Tiêu Nguyên Thạch đã đi tới cửa, sau khi đi ra ngoài còn thuận tiện săn sóc đóng cửa lại.
Cát Xuân Di nhìn thấy cánh cửa đóng lại, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ tuyệt vọng.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Tiêu Nguyên Thạch sao có thể đối xử với nàng ta như vậy.
Một lát sau, liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết của Cát Xuân Di.
Tên mã phu kia lúc trước coi con trai Cát Xuân Di là dòng m.á.u ruột thịt, sau khi bị Cát Xuân Di hại chết, đối với nàng ta hận thấu xương.
Hắn ta cũng nghe theo Tiêu Nguyên Thạch đích thân bày trò, trực tiếp phế đi hai tay Cát Xuân Di.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của nàng ta, hắn vẫn không khỏi khó chịu, trực tiếp dùng d.a.o rạch vài cái vào mặt nàng ta.
"Lúc này ta xem ngươi còn đi ra ngoài quyến rũ nam nhân như thế nào. "
“Ngươi là tiện nhân, ta nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết. "
Sức lực giữa Cát Xuân Di và mã phu chênh lệch rất lớn, cho nên nàng ta tự nhiên không có phản kháng thành công.
Cảm thụ được đau đớn trên mặt, nàng ta nhịn không được lớn tiếng gọi Tiêu Nguyên Thạch, nhưng lại không có hồi âm.
Vì vậy, nàng ta đột nhiên thay đổi chiến lược của mình, hét lên những lời đe dọa.
Đại khái ý tứ chính là Tiêu Nguyên Thạch nếu như không tiến vào cứu nàng ta, nàng ta sẽ đem chuyện kia chủ động nói cho những người đó nghe.
Tiếp theo cửa đột nhiên mở ra, Cát Xuân Di cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra uy h.i.ế.p của nàng ta đã thành công.
Nhưng người tiến vào cũng không phải là Tiêu Nguyên Thạch, mà là tùy thân của ông ta.
Người đàn ông mang theo một cái bát trong tay.
Hắn ta nói với mã phu: "Cho nàng ta uống bát thuốc này."
Mã phu gật đầu: "Được! "
Cát Xuân Di thấy thế trong lòng thật sự sợ hãi, đột nhiên đứng lên liền hướng cửa lớn vọt tới, lúc này trong đầu nàng ta chỉ có một ý nghĩ "chạy trốn".
Nhưng lại bị tùy thân ngăn cản, cũng mạnh mẽ đem nàng ta kéo lại trên mặt đất.
Mã phu thuận lợi rót thuốc vào trong miệng nàng ta.
Cát Xuân Di cho rằng là độc dược, sắc mặt trắng bệch lắc đầu muốn né tránh.
Nhưng căn bản không có biện pháp, vì thế thuốc uống vào.
Chờ buông ra, nàng ta không ngừng bóp cổ họng.
Sau đó ngất xỉu.
Chờ khi tỉnh lại, Cát Xuân Di phát hiện bản thân mình vậy mà không chết, chứng tỏ vừa rồi đó không phải là độc dược.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn bốn phía, giống như đang ở trong phòng củi.
Nàng ta muốn đứng dậy kéo cửa chạy, nhưng lại phát hiện hai tay không dùng được lực, còn rất đau, lúc này mới nhớ tới tay bị mã phu kia phế đi.
Trong lòng kinh hoảng không được, chỉ muốn yêu cầu cứu, mở miệng muốn hô.
Nhưng lại phát hiện nàng ta nói không nên lời, chỉ có a a a thanh âm.
Cát Xuân Di cũng không ngốc, hiện tại cũng phản ứng lại, nàng ta từ đầu đến cuối đều rơi vào bẫy Tiêu Nguyên Thạch.
Nàng ta cho rằng mình có thể câu được con cá lớn Tiêu Nguyên Thạch này, không nghĩ tới cuối cùng chính nàng ta mới là một con cá bị đặt ở trên thớt mặc cho người ta g.i.ế.c mổ, thoáng cái tuyệt vọng không thôi.
Tiêu Nguyên Thạch tiếp theo tự mình diễn một vở kịch.
Vẻ mặt giận dữ rời khỏi thôn trang, cũng đối với gián điệp thế lực tiền triều tiết lộ một tin tức, ông ta đột nhiên biết Cát Xuân Di trộm bản vẽ bố trí canh phòng.
Vì thế trở về thu xếp một số thứ, sáng sớm hôm sau mang theo một nhóm người nhanh chóng đi hướng về phía biên cảnh.
Người tiền triều và Cẩm vương còn phát hiện, Nghệ vương cũng nằm trong số những người đi cùng Tiêu Nguyên Thạch.
Chứng tỏ Tiêu Nguyên Thạch thật sự lo lắng, cảm thấy tình thế nghiêm trọng, còn đem chuyện này nói cho Nghệ vương.
Tuy rằng không hoàn toàn dựa theo kế hoạch trước đó, nhưng người của Cẩm Vương, thế lực tiền triều cùng Cát Quốc coi như vừa lòng.
Cát Quốc bên kia cũng bắt đầu an bài quân đội, chuẩn bị khai chiến, từ biên cảnh xé ra một lỗ thủng biên giới để xâm lược.
Liên hệ giữa Cẩm Vương và thế lực tiền triều bắt đầu trở nên thường xuyên...
Đám người Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng phát hiện, Bắc Thành bên này xuất hiện không ít gương mặt lạ, thậm chí còn có mấy thương đội Cát Quốc.
Lại qua hai ngày, quán rượu của Thời Khanh Lạc chính thức khai trương.
Vừa mở cửa ra, đã bị người xếp hàng cướp sạch rượu bán hôm nay.
Thật sự là sau tiệc đứng ngày đó, rượu ngon của tửu phường Nam Khê đã lan truyền khắp Bắc Thành.
Những người đã nếm thử muốn mua một vài vò để uống, những người chưa bao giờ nếm thử muốn mua để nếm thử.
Thời Khanh Lạc là sớm thả ra thời gian khai trương, cho nên mới tạo thành tình huống vừa mở cửa đã xếp hàng rất nhiều người.
Ban đầu bởi vì số lượng rượu có hạn, cho nên Thời Khanh Lạc chuẩn bị quảng bá.
Chỉ có người vào trước mới mua được rượu, còn mỗi người mua nhiều nhất được hai vò, nếu không mấy người phía trước có thể mua hết.
Lúc này một quán trọ, nơi này có một đoàn lữ khách Cát Quốc.
Trong đó có một nam tử trung niên râu ria vóc người khôi ngô cao lớn ngồi ở trên cùng vài người khác ngồi nói chuyện.
Có thể thấy ông ta là người dẫn đầu.
Một lát sau, hai nam tử cao lớn từ bên ngoài đi vào.
Trong tay hai người đều ôm một vò rượu trắng cùng một vò trúc diệp thanh.
"Chủ tử, rượu chúng ta đã cướp được.”
Tên râu ria mỉm cười và nói: "Để ta nếm thử."
Lúc trước ông ta đã nghe nói Thời Khanh Lạc ủ ra một loại rượu trắng, đặc biệt đủ vị.
Trong đó một người đem một vò rượu trắng đưa qua: "Chủ tử, đây là rượu trắng."
Tên râu ria mở vò rượu ra, trực tiếp giơ lên uống một ngụm lớn.
Ngực cảm giác có một ngọn lửa đang cháy, toàn thân đều giống như ấm lên.
Đôi mắt thâm thúy của ông ta sáng lên: "Rượu ngon!"
Lại uống liên tiếp hai ngụm hắn mới buông xuống, mở miệng nói: "Đem một vò khác cho ta. "
Người nọ đem Trúc Diệp Thanh đưa cho hắn: "Chủ tử mời!"
Tên râu ria tiếp nhận rượu cũng trực tiếp dùng vò rượu uống: "Cái này cũng không tệ, nhưng ta vẫn thích rượu trắng kia, thật sự là đủ vị. "
“Đây là rượu tốt nhất mà lão tử từng uống, mùa đông nếu mỗi ngày uống vài ngụm, người đều có thể ấm áp lên. "
“Thời Khanh Lạc này quả nhiên lợi hại, ngay cả rượu mạnh như vậy cũng có thể ủ ra được."
Ông ta lại uống mấy ngụm cười nói: "Để có rượu mạnh này uống mỗi ngày, lão tử sẽ cướp nàng ta về."
“Chủ tử muốn cướp Thời Khanh Lạc, đó là vinh hạnh của nàng ta. "
“Chúc chủ tử mã đáo thành công."
Nếu đem Thời Khanh Lạc cướp về, là có thể chuyên môn chế tạo loại rượu ngon này cho bọn họ.
Bọn họ cũng hy vọng chủ tử có thể thành công.
Hai người lúc này kích động không thôi, đặc biệt không phát hiện có người theo dõi bọn họ theo dõi vào khách điếm, sau đó truyền tin tức trở về.
Bọn họ càng không phát hiện, tiểu nhị dừng lại ở cửa một hồi, vụng trộm nghe lời bọn họ nói, lúc này mới rón rén rời đi.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức.
Hắn thấy tin tức, người nọ muốn cướp tiểu tức phụ của hắn, thần sắc lạnh lẽo.
Hắn tiếp tục nhìn về phía tiểu tức phụ ngồi cách đó không xa, ánh mắt trong nháy mắt ấm lên: "Bắc vương Cát Quốc rất thích rượu nàng ủ, còn lớn tiếng nói muốn cướp nàng đi. "
Thời Khanh Lạc đối với Cát Quốc cũng có chút hiểu biết.
Cát Quốc ngoại trừ hoàng thất ra, còn có Nam vương cùng Bắc vương.
Bộ tộc của hai vương rất cường hãn, cùng hoàng thất hình thành một loại thế kiềng ba chân.
Mà Bắc Vương so với Nam Vương càng mạnh hơn, ông ta cũng là chiến thần của Cát Quốc.
Thời Khanh Lạc ngược lại không ngoài ý muốn Bắc Vương sẽ thích rượu do nàng ủ.
Cát Quốc là dân tộc thảo nguyên, thích rượu mạnh là chuyện bình thường.
Nhưng đối với người muốn cướp nàng về, Thời Khanh Lạc rất không nói lên lời: "Người Cát quốc làm việc thật đúng là bá đạo, thích rượu ta ủ, liền muốn cướp ta, sao bọn họ không muốn lên trời đi?”