Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 816




Rất nhanh, Tiêu Nguyên Thạch liền nhận được thư Tiêu Hàn Tranh muốn hẹn ông ta gặp mặt.

Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhận được thư, đây là lần đầu tiên Tiêu Hàn Tranh chủ động hẹn gặp mặt ông ta.

Ông ta vừa chuẩn bị cất thư đi, lưu lại sau này có lẽ hữu dụng.

Ai biết vừa nhìn thấy chữ viết trên giấy, từng chút từng chút biến mất không thấy dấu vết.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Quả nhiên, đứa con trai kia của ông ta so với hồ ly còn cáo già hơn.

Xem ra loại mực này thêm thứ gì đó đặc biệt, chỉ cần giấy viết thư được mở ra đọc qua, chữ viết tay sẽ biến mất, như vậy cũng sẽ không bị người ta nắm được nhược điểm.

Trong mắt ông ta lộ ra vài phần thưởng thức cùng phức tạp.

Ngồi lại ở thư phòng một lúc, chờ sau khi trời tối, Tiêu Nguyên Thạch đứng dậy rời khỏi phủ Phó Đô Đốc.

Bên cạnh ông ta không có dẫn theo người, còn cố ý đánh lạc hướng hai tên gián điệp đang đi theo ông ta...

Sau đó đi vào một quán trà nhỏ hẻo lánh trong hẻm.

Đi lên lầu rồi đi đến một trong những căn phòng riêng đã được đặt trước.

Ông ta đi vào chỉ thấy Tiêu Hàn Tranh đang ngồi pha trà, dáng người ưu nhã giống như quý công tử từ kinh thành tới.

Ông ta đi qua ngồi xuống: "Không nghĩ tới chúng ta còn có thể uống trà cùng nhau. "

Chính ông ta cũng không biết lời này là mỉa mai hay là lời vui vẻ.

Tiêu Hàn Tranh vừa pha trà xong, đưa cho ông ta một chén: "Lúc trước không phải ông nói muốn hợp tác sao? "

Tiêu Nguyên Thạch tiếp nhận chén trà cười: "Ngươi đây là tìm ta muốn nói chuyện hợp tác?"

Tiêu Hàn Tranh không có quanh co lòng vòng, nói thẳng vào chuyện chính: "Chuyện lúc trước đáp ứng hợp tác với ông tìm kho báu, ta chắc chắn sẽ không đổi ý. "

Tiêu Nguyên Thạch ngẩn người: "Chuyện kho báu có tiến triển không?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Không sai, tiền triều cùng người của Cẩm vương đang hợp tác, thời gian tới đây sẽ liên thủ đi tìm kho báu."

“Người tiền triều còn lén liên lạc với Cát Quốc, ta suy đoán gần đây biên cảnh không ổn định, nhìn bộ dáng hình như muốn đánh nhau, chính là bọn họ liên thủ cố ý chế tạo ra một màn này, hấp dẫn lực chú ý của bọn ông."

Tiêu Nguyên Thạch có chút ngoài ý muốn: "Khó trách ta cảm thấy có chút không đúng lắm.”

Theo lý thuyết người Cát Quốc mùa này không nên xao động như thế mới đúng, mấu chốt hiện tại binh lực Đại Lương bọn họ cũng không kém, khai chiến đối với Cát Quốc cũng không có quá nhiều ưu thế.

Hóa ra là muốn tạo ra hỗn loạn ở biên cảnh, chờ khi ông ta cùng Tam hoàng tử đi biên cảnh trấn áp, bọn họ sẽ bí mật đi tìm kho báu.

Ông ta mở miệng hỏi: "Vậy mục đích của ngươi hẹn ta ngày hôm nay là gì?" "

Tiêu Hàn Tranh thấy phụ thân cặn bã của mình đã phản ứng lại, hắn vẫn luôn biết người này ngoại trừ m.á.u lạnh ra, thì sự nhanh nhẹn cùng năng lực không có gì phải bàn cãi.

"Người tiền triều tìm Cát Xuân Di, để cho nàng trộm bản vẽ bố trí canh phòng của ông.”

Hắn nói thẳng thắn: "Ta muốn ông tính toán cho kỹ."

Tiêu Nguyên Thạch cũng không ngoài ý muốn khi Tiêu Hàn Tranh biết chuyện này, đứa con trai này so với trong tưởng tượng của ông ta còn lợi hại hơn rất nhiều.

Chỉ là nhắc tới Cát Xuân Di, trên mặt ông ta lộ ra chút mất tự nhiên.

Dù sao ông ta hiện tại cùng Cát Xuân Di lăn lộn cùng một chỗ, ở trước mặt con trai có chút xấu hổ.

"Ngươi là muốn ta đem bản vẽ bố trí canh phòng cho Cát Xuân Di, để cho nàng đi đổi bạc?"

Ông ta nhíu nhíu mày: "Nhưng nói như vậy nguy hiểm cũng quá lớn, nếu biên cảnh của chúng ta bị phá, sẽ có tổn thất rất lớn.”

Tiêu Hàn Tranh nói, "Bản vẽ bố trí này chỉ có trong tay ông và Tam hoàng tử, cụ thể là như thế nào, cũng chỉ có các ông biết."

"Tại sao ngươi lại muốn ta đưa cho Cát Xuân Di?" Lời này làm cho Tiêu Nguyên Thạch thoáng cái có càng nhiều ý nghĩ: "Ngươi để cho ta làm một cái bản vẽ giả, là để còn có thể cắn ngược lại bọn chúng?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Không sai.” Hắn lại nói: "Chờ biên cảnh đánh nhau, thế lực tiền triều cũng sẽ động đậy, cũng chính là lúc chúng ta chủ động xuất kích."



Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút: "Tương kế tựu kế nhử rắn ra khỏi hang, đây quả thật là kế sách hay. "

Sau đó ông ta nhướng mày: "Nhưng ngươi không sợ bị bọn họ tính toán ngược lại sao? "

Tiêu Hàn Tranh cũng nhướng mày: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, khối u ác tính thế lực tiền triều này, không thể để mặc kệ nữa. "

Hắn từ chỗ Nghệ vương biết được, thế lực tiền triều ở nhiều nơi châm ngòi đốt lửa, một số đội quân gọi là "khởi nghĩa", nói muốn giúp đỡ hoàng thất chính thống đã khuất.

Điều này cũng làm cho một số dân chúng gặp tai nạn.

Vì báo thù và đoạt lại giang sơn, những người tiền triều căn bản không quản đến sống c.h.ế.t của dân chúng.

Cũng khó trách năm đó sẽ bị diệt, nếu thiên hạ lại trở lại trong tay hoàng thất như vậy, đó mới là tai nạn của dân chúng Đại Lương.

Tiêu Nguyên Thạch tuy rằng tư lợi, nhưng cũng rất chán ghét hoàng thất tiền triều.

Ông ta suy nghĩ một chút: "Ngươi là muốn cho ta cùng Tam hoàng tử đi biên cảnh trấn áp, sau đó ngươi cùng Nghệ vương đi nhìn chằm chằm bọn cướp kho báu?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Chỉ có như vậy mới tương đối an toàn hơn. Cho dù là Cẩm Vương hay là thế lực tiền triều, có lẽ cũng sẽ không nghĩ tới ta và ông sẽ hợp tác. "

Tiêu Nguyên Thạch bật cười: "Đúng là như vậy."

Quan hệ cha con bọn họ như nước với lửa, đây là điều mọi người ai cũng đều biết, ông ta làm cha càng là một chuyện cười.

Chỉ là ông ta có chút do dự, rốt cuộc có nên nghe Tiêu Hàn Tranh hay không.

Dù sao ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm kho báu, trước kia là muốn một mình chiếm lấy toàn bộ, nhưng từ khi bản đồ bị Cát Xuân Như trộm đi, ông ta nghĩ chính là nhanh chóng tìm ra kho báu đem hiến cho Hoàng đế, lấy công chuộc tội.

Cho nên ông ta càng muốn tự mình đi theo dõi bọn cướp kho báu.

Tiêu Hàn Tranh làm sao nhìn không ra tính toán của ông ta: "Ông muốn lấy chuộc công, biện pháp tốt nhất chính là phối hợp với ta và Nghệ vương. Nếu không lại xảy ra sơ suất gì, ông chỉ có thể trở về thôn Hạ Khê làm ruộng."

Tiêu Nguyên Thạch: "......"

Đứa con trai này thật sự là cái gì cũng tính toán, ông ta đột nhiên cảm thấy mình già rồi.

Tiêu Hàn Tranh lại nói: "Thân là một người Đại Lương, còn là đại tướng quân từng bảo vệ đất nước, rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào, ta tin tưởng ông hẳn là rất rõ ràng.”

Tiêu Nguyên Thạch trầm mặc một lát, lúc này mới nói: "Được, ta phối hợp với các ngươi. Ngày mai ta sẽ đem bản vẽ giả đưa cho Cát Xuân Di.”

Tiêu Hàn Tranh nói: "Ngày mai không được, quá đột ngột, sẽ làm cho thế lực tiền triều hoài nghi. Tốt nhất qua vài ngày, để Cát Xuân Di đi thư phòng của ông tìm kiếm, cuối cùng vô tình phát hiện ở trên người ông."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đứa con này thành tinh rồi sao? Còn có thể đoán được đồ vật ở trên người ông ta.

Ông ta bất lực nói: "Ta đã biết."

Tuy rằng trong lòng rất khó chịu Nghệ vương cướp đi thê tử của ông ta, nhưng hiện tại hình như ông ta cũng chỉ có lựa chọn này. Nếu Nghệ vương cùng Tiêu Hàn Tranh cuối cùng thành công, với tính cách hai người này, sẽ không cố ý che giấu công lao của ông ta.

Tiêu Hàn Tranh nâng chung trà lên: “Dùng trà thay rượu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Tiêu Nguyên Thạch không muốn cười: “……” Ông ta bị dắt mũi, một chút vui vẻ cũng không có, muốn đứng dậy đi về.

Nhưng vẫn cầm lấy cái ly còn lại chạm chén: “Hy vọng chúng ta thành công!”

Tiêu Hàn Trang uống hết ly trà liền đứng lên: “Cáo từ!”

Tiêu Nguyên Thạch khó có khi được cùng hắn bình thường đơn độc uống trà, không nhịn được hỏi: “Không ngồi nữa sao?”

Trước kia cảm thấy không sao cả, nhưng hiện tại ông ta khả năng lớn tuổi, ông ta đối với thứ gọi là tình cảm cha con đột nhiên có thèm muốn.

Tiêu Hàn Tranh nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta: “Không được!”

Sau đó không chút lưu tình mở cửa rời đi, để Tiêu Nguyên Thạch với gương mặt chua xót.

Tiêu Nguyên Thạch ngồi lại một lúc mới đứng dậy rời đi.

Sau khi trở lại phủ Phó Đô Đốc, ông ta tới thư phòng trước, bắt đầu làm giả bản vẽ.

Người nhà họ Cát cũng không phải kẻ ngốc, nếu là đồ quá giả, bọn họ chắc chắn có thể phát hiện ra.

Sau đó ông ta lại đi đến phòng của Cát Xuân Di.