Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 812




Tra ra được Cát Xuân Di bị nhị hoàng tử nói là “Bệnh chết” rồi đưa đến Bắc Cương.

Hắn không có sở thích kỳ lạ nào nên tất nhiên sẽ không coi trọng nữ tử như vậy.

Vừa rồi hắn ta không để ý đến Cát Xuân Di lắm, giờ nghe Thời Khanh Lạc nói vậy, đột nhiên trong lòng thấy khá khó chịu với Cát Xuân Di.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Ta cũng cho rằng tứ công tử rất chướng mắt nàng ta, nhưng mà cũng phải cẩn thận, nếu không bị người ta đeo bám thì thật ghê tởm.”

Lương Minh Văn không để tâm lắm nhưng vẫn gật đầu: “Được.”

Lại nói chuyện phiếm mấy câu, hắn ta hỏi Thời Khanh Lạc: “Quận chúa, ngươi nói học viện cho thợ thủ công là như thế nào vậy? Có thể nói rõ với ta được không?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Đương nhiên là được.”

“Ta và tướng công muốn xây dựng học viện cho thợ thủ công ở Bắc Thành, để có thể trăm hoa đua nở. Học viện sẽ dạy cách xây nhà, cách làm mộc, cách chế tạo tàu thuyền, cách xây dựng phòng ốc cầu đường, chế tạo máy móc dệt may và máy móc cho nông nghiệp.”

“Chỉ cần thông qua bài khảo hạch, tất cả những người ra khỏi học viện thợ thủ công đều không còn là người học viên nữa, mà là một thợ thủ công thành thục có thể làm việc một mình.”

“Hơn nữa sẽ nhận tất cả con dân Đại Lương, chỉ cần đủ điều kiện thì có thể nhập học”

“Nếu học viện thợ thủ công này làm thành công, thì chúng ta hy vọng sẽ tiếp tục mở thêm học viện ở những nơi khác, chẳng hạn như kinh thành, Giang Nam, Quỳnh Châu và nhiều nơi khác.”

“Nhất định sẽ đào tạo ra từng lứa thợ thủ công xuất sắc và thành thục.”

“Đến lúc đó ta tin, thanh danh của học viện thợ thủ công sẽ bắt đầu từ Bắc Thành, sau đó lan rộng khắp Bắc Cương, sau đó lan truyền rộng rãi ra toàn bộ Đại Lương.”

Nàng mỉm cười nhìn Lương Minh Văn: “Ta và tướng công đều có đủ tự tin để làm điều đó, nhưng còn phải xem thử tứ công tử có thể nhìn xa trông rộng, có muốn để lại một dấu ấn to lớn cho học viện thợ thủ công hay không.”

Lại nhử mồi: “Đến lúc đó, không chỉ người ở Bắc Cương sẽ biết đến ngươi, mà người ở những nơi khác của Đại Lương cũng sẽ biết đến đại danh của ngươi.”

Lương Minh Văn: “……” Thời Khanh Lạc này đúng là biết ăn nói.

Hắn ta nghe xong, đột nhiên cảm thấy nếu không tham gia sẽ không có tầm nhìn, như thể sẽ bỏ lỡ một việc rất quan trọng.

Để có thể lưu lại tên tuổi ở Bắc Cương, thậm chí là ở Đại Lương, hắn ta tất nhiên rất sẵn lòng.

Nhưng mà phải cắt thịt từ trên người xuống, hắn ta đau lòng lắm.

Hắn ta nghĩ một lúc rồi hỏi: “Các ngươi muốn miếng đất nào ở Bắc Thành?”

Thời Khanh Lạc vẫn chưa kiểm tra xem trong tay Lương Minh Văn có miếng đất nào, vừa định mở miệng nói với hắn là, để nàng xem xét lại rồi sẽ báo với hắn ta.

Thì Nghệ vương đã nháy mắt ra hiệu với nàng, nàng lập tức nuốt xuống những gì mình định nói.

Sau đó Lương Vũ Lâm nhìn Lương Minh Văn nói: “Nghe nói con phố ở ngõ Tây Nam của thành đều là sản nghiệp của ngươi, ta thấy chỗ đó dùng để mở học viện thợ thủ công cũng không tệ.”

Muốn xây học viện thì xây học viện, con trai cả và con dâu chắc chắn sẽ không làm quy mô nhỏ đâu.

Thời Khanh Lạc biết con ngõ ở phía Nam đó, vị trí ở đó rất tốt, gần mấy con phố trung tâm ở Bắc Thành, bên ngoài có đường xi măng nên giao thông ra vào rất thuận tiện.

Mấu chốt là mảnh đất đó nằm liền nhau nên diện tích rất lớn, chuyển đổi thành học viện nằm kề bên nhau là rất thích hợp.

Nàng cười nhìn Lương Minh Văn nói: “Vị trí này rất tốt, vậy quyết định thế nhé?”

Lương Minh Văn: “……” Đó là mảnh đất lớn nhất trong tay hắn ta, hai người này không phải là người xấu bình thường.

Lương Minh Văn đương nhiên không muốn lấy miếng đất có diện tích lớn nhất trong tay mình ra.

“Xây một học viện thợ thủ công cũng đâu dùng hết miếng đất lớn như vậy?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Sao lại không dùng hết. Học viện thợ thủ công của chúng ta có rất nhiều môn học, cũng cần phải xây dựng thêm nơi ở và nhà ăn.”

“Xong phải chia ra thêm một khu để xây văn học viện, chuyên tuyển những học viên có hoàn cảnh khó khăn, không có tiền ăn học nhưng lại có tài hoặc học viên nghèo có năng khiếu và chăm chỉ.”

“Cho nên lớn một chút vẫn tốt hơn.”

“Thật ra không chỉ có mình ngươi hiến đất, mà bọn ta cũng sẽ lấy số tiền thắng cược ở đây dùng vào việc xây dựng học viện.”

“Miếng đất đó của ngươi cũng không đến trăm vạn lượng, mà bọn ta còn ra nhiều hơn con số ấy nữa.”



Trước khi tới đây bọn họ đã thương lượng xong, dùng hết số tiền thắng cược kia để xây học viện.

Lại xây thêm một viện phúc lợi, chuyên thu nhận trẻ mồ côi và người già neo đơn...

Đến lúc đó, trẻ em mồ côi cũng sẽ được đào tạo và cho ăn học, muốn thi khoa cử hay làm thợ thủ công đều được.

Dù ở thời hiện đại hay cổ đại, kiến thức đều có thể thay đổi vận mệnh.

Lương Minh Văn giật giật khóe miệng: “Tiền của các ngươi cũng là của ta mà.”

Cho nên bọn họ mới không đau lòng, còn hắn ta đau lòng đến c.h.ế.t mất.

Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Ngươi mở sòng bạc, đương nhiên phải chuẩn bị tinh thần chịu lỗ. Đây là số tiền chúng ta xứng đáng có được.”

Lương Vũ Lâm cười như không cười mà nhìn Lương Minh Văn nói: “Cũng không phải chúng ta gạt ngươi, trước đó chúng ta đặt cược cũng vì muốn chiếu cố đến việc làm ăn của ngươi. Ngươi xem, chính phụ vương ngươi cũng đặt năm vạn lượng cho Khanh Lạc còn gì.”

Lương Minh Văn: “……” Đừng nhắc đến chuyện này, vừa nhắc đến hắn ta đã muốn hộc m.á.u rồi.

Chẳng những đặt năm vạn lượng cho Thời Khanh Lạc thắng, mà hôm qua còn sai hầu cận đến chỗ hắn ta đổi tiền……

Hắn ta rất muốn nói, cho dù muốn đặt Thời Khanh Lạc thắng, sao không đến sòng bạc khác mà đặt, bẫy người khác đi.

Vậy mà lại tới đây bẫy thằng con trai này, thế có khác gì với bọn người Nghệ vương đâu chứ?

Phụ vương hắn ta thỉnh thoảng không thích làm việc theo lẽ thường, khiến hắn ta không thể hiểu nổi.

Thời Khanh Lạc nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Lương Minh Văn, có chút đồng tình khẽ cười nói: “Ngươi cứ suy nghĩ cho thật kỹ, dù sao bọn ta cũng không vội.”

Cẩm vương đúng là biết chơi, đặc biệt đến lừa con trai mình.

Lương Vũ Lâm ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, mấy ngày nữa ta mới viết tấu chương về kinh thành, ngươi có thể suy nghĩ thêm mấy ngày.”

Lương Minh Văn: “……” Hai người này quá vô sỉ.

Hắn ta thật sự không cười nổi: “Vậy thì ta rất cảm kích sự hào phóng của các ngươi.”

Điều này thật nực cười mà.

Thời Khanh Lạc lại hào phóng nói tiếp: “Không cần khách khí, ai kêu chúng ta là người tốt chứ.”

Lương Minh Văn: “……” Càng muốn hộc máu, người này có còn giới hạn về độ vô liêm sỉ nữa không.

Đúng lúc người của hắn ta mang ngân phiếu tới.

Hắn ta vội vàng giao tiền cho mấy người bọn họ, sau đó viện cớ còn có việc khác, rồi khách sáo đưa bọn họ đến cửa sòng bạc.

Giờ hắn ta thật sự không muốn nhìn thấy hoàng thúc và Thời Khanh Lạc nữa.

Hai người Thời Khanh Lạc không nhấn mạnh vấn đề kia nữa, dù gì thì cũng hơi quá rồi.

Dù sao Lương Minh Văn cũng đã rơi xuống cái hố mà bọn họ cùng nhau đào, cũng chắc chắn hắn ta không chạy thoát được.

Thế là vô cùng hào hứng cầm tiền ra về.

Đến chiều tối, nha hoàn kia mới trở về phủ tri phủ.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc vừa ăn tối xong, đang chuẩn bị ra ngoài vườn tản bộ.

Thời Khanh Lạc nhìn nha hoàn hỏi: “Có phát hiện được gì không?”

Nha hoàn trả lời: “Nô tỳ đi theo bọn họ được nửa đường thì thấy bọn họ bị mấy người chặn lại.”

“Mấy người kia nói có thể giúp bọn họ trả nợ, nhưng yêu cầu Cát Xuân Di giúp chúng làm một việc.”

“Nếu làm xong, sẽ cho bọn họ thêm năm vạn lượng.”

Tiêu Hàn Tranh lập tức nghĩ đến điểm quan trọng: “Có phải sai Cát Xuân Di đi trộm thứ gì của Tiêu phó đô đốc không?”

Nha hoàn gật đầu: “Bọn chúng yêu cầu Cát Xuân Di đi trộm bản đồ phòng thủ biên thành.”

Tiêu Hàn Tranh cũng không ngạc nhiên, gần đây giữa hai nước xảy ra rất nhiều xích mích, quân đội của Cát quốc dường như đang ngo ngoe rục rịch, có vẻ muốn bắt đầu giao chiến.