Sau đó dùng một loại ánh mắt như có như không, nhìn qua Cát Xuân Như.
"Ngươi tự coi trọng mình quá rồi, Tiêu Nguyên Thạch làm cho ngươi từ thê thành thiếp, ông ta chê ngươi, ta cũng không phải là người nhặt đồ bỏ đi, sao có thể có ý gì với ngươi chứ?"
"Ngươi!" Mặt Cát Xuân Như đỏ lên, rất là tức giận.
Lần đầu tiên nàng ta bị nam nhân làm nhục như vậy.
Nam nhân có thân phận đê tiện này thế nhưng lại dám đem nàng ta so sánh với đồ bỏ đi, rất làm tổn thương người khác.
Đại hán lười nói nhiều với nàng ta, mang theo vài phần mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, bây giờ nói tới chuyện chính, ngươi còn muốn cứu đệ đệ của ngươi thì câm miệng cho ta."
Trong lòng Cát Xuân Như rất ủy khuất, nhưng không dám phản bác.
Ngoại trừ việc đệ đệ nằm trong tay gã, cũng bởi vì nơi này là địa bàn của gã, nàng ta sợ bọn họ làm chuyện gì có hại cho mình.
Nàng ta hít sâu một hơi hỏi: "Ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì, mới có thể thả đệ đệ ta."
Đại hán cũng không nói vòng vèo, đến gần Cát Xuân Như thấp giọng nói: "Trong tay Tiêu Nguyên Thạch có bản đồ, chỉ cần ngươi có thể đem bản đồ đến đây đưa cho ta."
"Nợ của đệ đệ ngươi lập tức được xóa."
Cát Xuân Như ngây người, hiển nhiên là không nghĩ tới gã sẽ nói ra yêu cầu như vậy.
Nàng hỏi: "Là bản đồ gì?"
Từ trong lòng n.g.ự.c đại hán lấy ra một tờ giấy và mở ra, trên đó vẽ một bản đồ, "Giống như bản đồ này, nhưng trên bản đồ của ta không có ký hiệu, của Tiêu Nguyên Thạch kia có."
Cát Xuân Như cẩn thận nhìn thoáng qua bản đồ, "Để làm cái gì vậy?"
Nàng ta cảm nhận được bản đồ này khẳng định không đơn giản, nếu không thì người này sẽ không kêu nàng ta đi lấy.
Một bản đồ bình thường cũng sẽ không có giá đến ba vạn lượng bạc.
Ánh mắt đại hán trở nên lạnh lùng: "Chuyện này ngươi không cần biết."
"Tiêu Nguyên Thạch làm cho ngươi từ thê thành thiếp, để nữ nhân ngươi khinh thường trên ngươi một bậc, đối với đệ đệ ngươi lại thấy c.h.ế.t mà không cứu, trong lòng ngươi không tức giận sao?"
"Bây giờ Liễu Như sinh một đứa con gái, sau này lại có thể sinh thêm một đứa con trai, kế thừa phủ Phó đô đốc."
Đại hán không ngừng mê hoặc nàng ta "Mà ngươi tính toán cho phu quân của mình, làm giá y cho một người khác, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, đương nhiên là không cam lòng.
Trong đầu nàng ta không khỏi nhớ tới, bóng dáng lạnh lùng tuyệt tình của Tiêu Nguyên Thạch cởi ngựa rời đi vừa rồi.
Hận ý trong mắt càng lúc càng đậm hơn, "Ta có thể đáp ứng giúp các ngươi lấy bản đồ, nhung ngoại trừ xóa bỏ hết nợ của đệ đệ, các ngươi còn phải giúp ta một chuyện gấp."
Đại hán cười hỏi: "Chuyện gì gấp?"
Chủ tử làm cho Cát Xuân Như ra tay sau lưng thật sự là quá đúng, thù hận và ghen tị quả nhiên làm mờ mắt của nàng ta.
Cát Xuân Như tàn nhẫn nói: "Ta muốn cho nam nhân đó uống thuốc vô sinh, hôm nay các ngươi phải giúp ta."
Đại hán ngẩn người, hiển nhiên là ngoài ý muốn, "Ngươi muốn hạ thuốc vô sinh Tiêu Nguyên Thạch?"
Cát Xuân Như liếc mắt nhìn hắn: "Đúng thì làm sao?"
Nàng ta đã không sinh được, dựa vào cái gì mà Tiêu Nguyên Thạch còn có thể sinh một đứa lại thêm một đứa.
Lúc ông ta làm nàng ta từ thê thành thiếp, tất cả tình cảm từng có của bọn họ đều biến mất.
Nàng ta không chỉ muốn làm cho Tiêu Nguyên Thạch không sinh được thêm đứa nữa, mà còn muốn g.i.ế.c đứa tiện chủng mới sinh của Liễu Như.
Làm cho Tiêu Nguyên Thạch tuyệt hậu.
Còn huynh muội Tiêu Hàn Tranh, đều đã đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Nguyên Thạch, đương nhiên sẽ không lại chăm sóc, dưỡng lão, hậu sự cho Tiêu Nguyên Thạch.
Đương nhiên, nếu có cơ hội, nàng ta cũng muốn g.i.ế.c hết một nhà Tiêu Hàn Tranh.
Còn có người của Tiêu gia.
Nàng ta còn muốn g.i.ế.c hết cả nhà Tiêu gia.
Đại hán thật không ngờ tới nữ nhân này lại ngoan độc như vậy.
Nếu bọn họ đã dám xuống tay với Tiêu Nguyên Thạch, đương nhiên là đã tra hết tất cả mọi chuyện của ông ta.
Vì vậygã biết Tiêu Nguyên Thạch vì sao lại làm cho Cát Xuân Như từ thê xuống làm thiếp.
Nói thật, nếu như là gã, gã đã trực tiếp hưu nàng ta.
Loại ngoại tình sau lưng phu quân mình này, cả ngày chỉ biết cấp tiền cho đệ muội nhà mẹ đẻ, nữ nhân ăn cây táo rào cây sung, có cái gì để lưu lại?
Quả nhiên, Tiêu Nguyên Thạch mềm lòng nhất thời, để lại tai hoạ ngầm không nhỏ.
Bất quá gã cũng chỉ cảm thán thôi, cũng không đồng tình với Tiêu Nguyên Thạch, ngược lại còn rất cao hứng.
Dù sao thì chỉ có như vậy, bọn họ mới lợi dụng được Cát Xuân Như.
"Không thành vấn đề, ta có thể cho ngươi thuốc vô sinh trước."
"Chờ ngươi lấy được bản đồ, bọn ta lại thả đệ đệ của ngươi ra."
Tiếp theo gã lại quây về chuyện vừa nói, "Ngươi chỉ có thời gian ba ngày, nếu như đến lúc đó, ngươi còn không lấy được bản đồ, vậy hai tay của đệ đệ ngươi cũng không còn ."
"Chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, những người khác đều không thể biết."
"Nếu ngươi dám tiết lộ ra ngoài, đệ đệ ngươi sẽ không chỉ đơn giản là mất cánh tay như vậy thôi đâu, mà ngươi phải đi nhặt xác cho hắn ta."
Sắc mặt của Cát xuân Như thay đổi, nàng ta phát hiện hợp tác với những người này chính là muốn lột da hổ.
Nhưng bây giờ nàng ta cũng không có đường nào khác, chỉ có thể cắn răng nói: "Ta biết rồi."
Hiệu suất làm việc của đại hán rất cao, nói vài câu phân phó với hai người canh cửa.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, còn có người đưa đến đây hai bao thuốc bột.
Đại hán đưa cho Cát Xuân Như, "Đây là thuốc có thể làm cho nam nhân vô sinh."
"Bao này có tác dụng chậm, bao này có tác dụng mạnh."
"Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một câu, nếu dùng bao có tác dụng mạnh, tác dụng phụ sẽ làm cho Tiêu Nguyên Thạch sau này không thể đụng tới nữ nhân, giống như thái giám."
"Tác dụng chậm thì không làm tổn thương thân thể hắn, chỉ là mỗi tháng cho hắn uống ít nhất hai lần, dùng liên tục trong ba tháng mới có hiệu quả."
"Tự ngươi nghĩ, xem dùng loại nào."
Cái này rõ ràng là muốn làm khó người khác, chuyện này rất đơn giản đối với bọn họ.
Cát Xuân Như kinh ngạc, không nghĩ tới hiệu suất của những người này lại cao như vậy, lại có nhiều loại như vậy.
Nàng ta nhận lấy nắm chặt hai cái bao màu sắc không giống nhau "Ta biết rồi."
Sau đó nàng ta hỏi: "Nếu ta lấu được bản đồ, làm sao tìm được các ngươi?"
Đại hán nói: "Nếu ngươi lấy được bản đồ, để bên ngoài phòng ngươi một chậu hoa cúc, bọn ta sẽ cho người tới tìm ngươi."
Còn không chờ Cát Xuân Như hỏi, hắn ta lại nói: "Sau đó sẽ thả đệ đệ của ngươi ra."
Cát Xuân Như cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, những người này coi phó phủ như chỗ không người?