Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 697




Thông qua mấy lần tiếp xúc gần đây, Tiêu Hàn Tranh phát hiện Nghệ Vương sẽ cố ý để lộ bản chất của ông trước mặt họ.

Ông chắc chắn là một con cáo già lắm mưu nhiều kế, thật không hổ là đệ đệ ruột của vị hoàng đế tâm cơ thâm trầm.

Có thể lấy được một nửa số tử sĩ Long Vệ từ tay tiên hoàng, hơn nữa còn không để Cẩm Vương phát hiện, chuyện này rất lợi hại.

Thời Khanh Lạc cũng phát hiện ra, bề ngoài Nghệ Vương là một vương gia nhàn hạ, nhưng trên thực tế lại rất lợi hại.

Thảo nào hoàng đế lại phái Nghệ Vương đến Bắc Cương xây dựng xưởng đồ hộp

Nàng cảm thấy ngoại trừ việc xây dựng phân xưởng ra thì chắc hẳn Nghệ Vương còn có trách nhiệm lớn khác.

Nghệ Vương mới là người mà hoàng đế tin tưởng nhất.

Nàng đột nhiên hỏi: “Vậy chàng nói xem, nếu mẫu thật sự ở bên ông ấy, bà chắc chắn không thể nào đấu lại, chẳng phải sẽ bị ăn sạch không nhả xương sao?”

Người mẹ chồng ngây thơ của nàng sao có thể là đối thủ của con sói xảo quyệt đó.

Nàng vốn dĩ khá thích chuyện Nghệ Vương làm cha chồng kế của mình, dù sao xét đến thân phần, khí chất, dáng vẻ hay sự quan tâm, ông cũng là lựa chọn hàng đầu.

Mấy ngày qua, nàng nhìn Nghệ Vương ở bên cạnh nói chuyện, làm việc với mẹ chồng, mọi thứ đều rất tự nhiên hài hòa.

Ông còn rất quan tâm đến mẹ chồng nàng, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.

Nàng cũng phát hiện ra mẹ chồng nàng đã hơi mềm lòng.

Nghệ Vương không hề theo đuổi quyết liệt mà lại dùng chiêu mưa dầm thấm lâu.

Lúc trước, nàng còn cảm thán Nghệ Vương thông minh, nếu theo đuổi quyết liệt thì chắc chắn sẽ khiến mẹ chồng nàng sợ, bà có thể sẽ từ chối dứt khoát hoặc lựa chọn tránh mặt.

Nhưng hiện tại hai người ở chung với nhau càng lúc càng ăn ý.

Cho nên, nàng và tiểu tướng công của mình đều cảm thấy Nghệ Vương rất có khả năng trở thành cha kế/cha chồng kế của nàng.

Nhưng bây giờ nàng mới phát hiện Nghệ Vương quá đen tối nên không nhịn được mà bắt đầu lo lắng liệu Nghệ Vương có phù hợp với mẹ chồng hay không.

Tiêu Hàn Tranh lại nói: “Thật ra, ông ấy như vậy rất tốt. Sinh ra trong gia đình đế vương, tiên hoàng lại thiên vị rõ ràng như vậy, nguy hiểm trùng trùng, nếu thật sự không dính khói lửa nhân gian thì không biết mồ xanh cỏ từ bao giờ rồi.”

“Nghệ Vương như vậy, ta lại cảm thấy yên tâm hơn khi giao mẫu thân cho ông ấy.”

Thời Khanh Lạc ngẩn người: “Tại sao chứ?”

Tiêu Hàn Tranh thành thật trả lời: “Vì ông ấy như vậy mới có thể bảo vệ được mẫu thân.”

“Nếu đổi thành người khác thì phụ thân cặn bã kia của ta chắc chắn sẽ ra tay.”

Hắn đã sớm phát hiện thái độ của phụ thân cặn bã kia với mẫu thân hắn đã thay đổi không ít.

Người theo chủ nghĩa nam tử như phụ thân cặn bã kia cho rằng bản thân có thể tìm người mình yêu thật lòng, có thể cưới thêm lần nữa, cũng có thể nạp thiếp nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho việc thê tử mình lại lấy chồng lần nữa.

Cho dù là thân phận hay thế lực của Nghệ Vương đều có thể trấn áp được phụ thân cặn bã kia.

“Hơn nữa, gần đây Nghệ Vương cũng đã cố ý để lộ bản chất thật trước mặt chúng ta.”

“Nếu ông ấy không muốn thì chúng ta sẽ không thể nào phát hiện ra, vẫn cảm thấy ông ấy giống trước.”

Dù sao trước đây Nghệ Vương cũng thường xuyên tới chỗ hắn để khám bệnh, điều trị nhưng lúc nào cũng mang dáng vẻ nhàn hạ, xuất trần thoát tục.



Thời Khanh Lạc nghe xong cũng cảm thấy lời tướng công mình nói là đúng: “Cũng đúng.”

Nghệ Vương cố ý để lộ bản chất thật chẳng phải vì xem họ như người một nhà sao?

Thảo nào tướng công của nàng lại bảo không phải người nhà thì không ở cùng nhau.

Hóa ra lão sói này đã sớm xem nhà nàng thành ổ của ông.

Còn mẹ chồng thỏ của nàng sớm muộn gì cũng bị tha đi...

Có điều, suy đi nghĩ lại, nếu mẹ chồng nàng muốn tìm mùa xuân thứ hai thì Nghệ Vương quả thật là người phù hợp nhất.


Ngoại trừ thân phận ra thì Nghệ Vương còn vừa săn sóc vừa chu đáo, lại tôn trọng mẹ chồng nàng, chỉ cần mọi thứ bây giờ đều không phải giả dối thì ông chắc hẳn sẽ là một người nam nhân tốt biết yêu thương thê tử trong tương lai.

Hơn nữa, với thân phận của Nghệ Vương, ông không cần thiết phải giả vờ thân cận và tôn trọng người khác, dù gì ông cũng có cái để kiêu ngạo.

Trừ khi đầu óc ông không bình thường như Cẩm Vương.

Nhưng lúc trước, nàng đã từng nghe Nghệ Vương khinh bỉ Cẩm Vương có vấn đề trước thái độ của Cẩm Vương đối với Cẩm Vương phi, chứng tỏ ông cũng không đồng ý, cũng như không thể nào hiểu nổi cách làm của Cẩm Vương.

Hơn nữa, nàng đột nhiên phát hiện, thật lòng mà nói thì họ dường như cũng đã dần dần để Nghệ Vương hòa nhập vào nhà họ.

Không thể không khen lão sói này rất lợi hại, ngay cả bọn nàng cũng sắp bị cảm hóa.

Nàng hơi suy tư: “Vậy ngày mai, ta với mẫu thân đi theo Nghệ Vương tới biên cảnh xây xưởng, ta có nên tiếp tục mở một mắt nhắm một mắt với những hành động quan tâm của ông ấy dành cho mẫu thân không?”

Nghĩ tới việc mẹ chồng thỏ sắp bị sói tha đi, nàng thật sự có hơi ghen, dù sao nàng cũng thật lòng rất thích người mẹ chồng này.

Nàng không nhịn được bỉu môi: “Thật là lời cho ông ấy.”

Tiêu Hàn Tranh bật cười, ôm chầm lấy nàng: “Nếu nàng thật sự khó chịu thì cứ đào bẫy ông ấy để trút giận đi.”

Cha kế gì chứ, dù hắn không phản đối nhưng cũng không dễ chịu cho lắm.

Nhất là khi lão sói đó bụng dạ khó lường, còn chia tách hắn với tiểu tức phụ.

Thời Khanh Lạc dỗi hắn: “Có người bày kế ngáng đường cha kế như chàng sao?”

Tiêu Hàn Tranh nhéo má nàng: “Chưa chắc đã là cha kế đâu.”

Thời Khanh Lạc cười khẽ: “Được rồi, hay là đứa con trai như chàng ra tay đi.”

Nàng rất thích nhìn cảnh tướng công và người cha kế chưa xác định Nghệ Vương kia tranh đấu.

Gần đây, hai người này cứ đấu qua đấu lại không ít, nàng nhìn cũng thấy vui nha.

Hơn nữa, nàng sợ mình nhúng tay vào thì mọi chuyện lại hỏng bét, vẫn nên để mẹ chồng và Nghệ Vương thuận theo tự nhiên.

Người ngoài cuộc không nên nhúng tay vào mấy chuyện tình cảm này.

Tiêu Hàn Tranh cúi đầu nhìn dáng vẻ hứng thú bừng bừng của tiểu tưc phụ nhà mình, dở khóc dở cười: “Nàng nha.”

“Để sau lại nói chuyện gài bẫy ông ấy đi.”

“Ngày mai nàng đi rồi, phải lâu lắm chúng ta mới có thể gặp lại.”

Dứt lời, hắn lập tức bế Thời Khanh Lạc lên, đi về phòng.