Lương Vũ Thuân cũng không muốn xé rách mặt với Cẩm Vương phi ngay trước mặt nhiều người như vậy, quá khó coi.
Trong lòng cũng rất hài lòng với sự thức thời của Tiêu Hàn Tranh.
Gã lộ ra vẻ ôn hòa gật đầu: "Được, tối này các ngươi đã bị sợ hãi, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Phu thê Tiêu Hàn Tranh dẫn theo người của huyện nha và bá tánh rời đi.
Lương Vũ Lâm cũng không nhìn chằm chằm Lương Vũ Thuân nữa, ông đi theo vốn chính là chống lưng cho phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Bọn họ đã đạt được mục đích, ông cũng không dây dưa nữa.
Chẳng qua trước khi đi, ông vươn tay vỗ vai Lương Vũ Thuân: "Hoàng huynh thật là công chính, chuyện đại nghĩa diệt thân này toàn bộ Đại Lương cũng chỉ hoàng huynh có thể làm được."
"Nói hưu là hưu, đối với Vương phi và nữ nhi sủng ái nhiều năm như vậy, ác với người khác, còn ác hơn với mình nữa."
"Đệ đệ này thật bội phục, đổi thành ta khẳng định không làm được."
Lờ này là cố ý khích bác mẹ con Cẩm Vương phi hận Cẩm vương.
Lương Vũ Thuân: "..." Gã biết tên khốn này đến không có chuyện tốt mà, mỗi lần đều cố ý hãm hại gã.
Loại công kích khích bác này, gã nghe không hiểu sao?
Quả nhiên quay đầu lại, thấy mẹ con Nguyễn Tùng Linh đang dùng một loạianhs mắt cừu hận chưa bao giờ có nhìn về phía mình.
Tất nhiên gã đã muốn vứt bỏ hai người này, cho nên cũng không quan tâm.
Nhưng chỉ là đặc biệt khó chịu, Lương Vũ Lâm không chỉ chạy đến khích bác.
Còn ám chỉ gã đối với người của mình còn nhẫn tâm hơn, chuyện này để cho những người đi theo gã sẽ nghĩ như thế nào?
Sau khi xong chuyện này, gã phải trấn an thuộc hạ cho thật tốt mới được.
Tên khốn Lương Vũ Lâm lòng dạ đen tối, ở kinh thành được công nhận là vương gia xuất trần thoát tục như trích tiên, gã thật muốn mắng những người đó mắt mù.
Gã lạnh mặt nói: "Chuyện này không cần hoàng đệ quan tâm."
Lương Vũ Lâm ý vị thâm trường nhìn gã: "Ta còn chưa nhàm chán như vậy, sẽ cả ngày nhìn chằm chằm chuyện nhà của hoàng huynh, bây giờ ngươi xử lý chuyện hưu thê cách chức nữ nhi thật tốt đi, đệ đệ này không quấy rầy nữa."
Lương Vũ Thuân: "..." Ngươi đi nhanh đi.
Gã cười lạnh nói: "Đi thong thả không tiễn!"
Lương Vũ Lâm cũng không chậm trễ, bước nhanh rời đi.
Chờ người đi rồi, Lương Vũ Thuân để cho người đóng kỹ cửa viện lại.
Nguyễn Tùng Linh vẫn luôn chịu đựng không nổi điên trước mặt mọi người, chủ yếu là không muốn để cho người ta cười nhạo.
Mặc dù bận giờ hận Lương Vũ Lâm hơn là yêu, nhưng tóm lại vẫn không muốn có bộ dạng chật vật và mất mặt trước mặt đối phương.
Đám người vừa đi, ả không nhịn được đi lên nhìn chằm chằm Lương Vũ Thuân hỏi: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Ả cảm thấy mới vừa rồi gã làm như vậy, chủ yếu là cho đám người kia nhìn, cho một câu trả lời cho chuyện phỏng hỏa kia.
Nếu Lương Vũ Thuân quyết định muốn vứt bỏ Nguyễn Tùng Linh, tất nhiên cũng sẽ không giả bộ với ả nữa.
Gã phất tay một cái, trừ Lương Minh Mẫn ra, bao gồm Lương Minh Vũ đều đi ra ngoài.
Lương Vũ Thuân đi đến chủ vị ngồi xuống, bưng trà ngon mà nha hoàn pha lên uống một ngụm.
Lúc này mới nhìn Nguyễn Tùng Linh hỏi: "Biết tại sao ta cưới ngươi không?
Nguyễn Tùng Linh hỏi ngược lại một cách tất nhiên: "Chẳng lẽ không phải bởi vì thích ta sao?"
Lương Vũ Thuân giễu cợt: "Ngươi còn rất tự tin."
"Mặc dù ban đầu ngươi giúp ta, nhưng cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, dù cho không có ngươi, ta cũng có thể tránh được."
"Chẳng qua nhìn người lúc ấy cảm thấy ngươi rất tâm cơ, biết lợi dụng ta về nhà."
"Lúc ấy ta không muốn thành thân với một Vương phi hiền huệ dịu dàng, cộng thêm hậu viện phức tạp, còn tưởng rằng ngươi rất có thủ đoạn, lúc này mới cưới ngươi."
"Chẳng qua ta thật sự không nghĩ đến, sau khi cưới ngươi vào cửa, ngươi lại giống với những nữ nhân khác, trừ lục đục bên ngoài ra, không có chỗ gì khác biệt."
"Thậm chí còn muốn đội nón xanh cho ta."
Nguyễn Tùng Linh không ngờ Lương Vũ Thuân sẽ vì những chuyện này mà cưới mình, còn biết ả lợi dụng gã.
Ban đầu ả cho rằng Cẩm vương yêu mình mới có thể dễ dàng tha thứ chuyện trong lòng ả nhớ nhung Lương Vũ Lâm.
Nhưng bây giờ lại biết không phải như vậy.
Ả không tiếp nhận nổi: "Ý của ngươi là gì, nói rõ ràng cho ta."
Lương Vũ Thuân nói đúng sự thật: "Cho tới bây giờ ta không thích ngươi nhiều như vậy, sâu hơn là từ khi biết bản tính của ngươi, còn chán ghét ngươi vô cùng."
"Vốn dĩ không được truyền ngôi, bị phụ hoàng đưa đi Bắc Cương, mẫu phi thấy ta chán ghét ngươi, để cho ta hưu ngươi."
"Nhưng ta tức giận ngươi lừa ta."
"Ban đầu ngươi thích Lương Vũ Lâm, tại sao không phản đối gả cho ta? Nếu ngươi nói thẳng, ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép ngươi."
"Chờ gả đến phủ Cẩm vương, lại ra là bộ dạng trinh tiết, ngươi thật là quá giả dối."
"Ta nuốt không trôi cục tức này, cho nên phủng sát ngươi, cũng phủng sát đứa con gái mà ngươi sinh ra."
Gã thấy sắc mặt thay đổi của Nguyễn Tùng Linh, cười nói tiếp: "Biết tại sao sau khi ngươi sinh Lương Minh Mẫn, thì không có thai nữa không?"
"Trừ chuyện ta không muốn đụng vào ngươi, cũng bởi vì ta đã để cho người cho ngươi uống tuyệt dục dược."
"Lúc đầu ngươi mang thai Lương Minh Mẫn, nếu không phải để cho người xem cái thai đó tám chín phần là con gái, ngươi cũng sẽ không có khả năng sinh nó ra."
"Ta không muốn ngươi sinh con trai, cảm thấy đứa bé ngươi sinh ra không xứng làm thế tử."
Gã lại cười nhạo một tiếng: "Ngươi lại còn muốn để cho Lương Minh Mẫn làm thế nữ, mặt mũi của ngươi sao lại lớn như vây?"
"Chính ngươi không cảm thấy, con gái ngươi ngoại trừ chanh chua dâm đãng, ác độc tàn nhẫn, có chỗ nào có thể làm được thế nữ?"
"Chẳng qua ta chỉ nâng các ngươi đến chỗ cao, ai bảo năm đó ngươi hai lòng gả cho ta, vẫn luôn giả bộ trước mặt ta."
Sắc mặt Nguyễn Tùng Linh liên tục thay đổi, thậm chí ngày càng trắng bệch.
Ả hoàn toàn không nghĩ đến, thì ra nhiều năm sủng ái và dung túng hoàn toàn là giả, thì ra nguyên nhân chính là như vậy.
Ả giận đến phát run, lại có một loại cảm giác rét lạnh toàn thân.
Còn có một loại khủng hoảng và sợ hãi trước này chưa từng có.
"Có phải ngươi bị điên rồi không?"
Cũng bởi vì chút chuyện nhỏ này, mà nhớ nhiều năm như vậy.
Lương Vũ Thuân nhướng mày: "Ta cũng cảm thấy mình điên rồi, sao lại vì một nữ nhân ngu xuẩn ác độc, lãng phí thời gian nhiều năm như vậy."
"Mỗi lần làm bộ dỗ dành ngươi, sủng ái ngươi, trong lòng ta thật sự rất chán ghét."
"Bây giờ suy nghĩ lại một chút, thật không đáng giá."
Tiếp đó gã lại thay đổi chủ đề, ngay cả xưng hô cũng thay đổi: "Cho nên đừng tự cho mình là đúng, bổn vương cưng chiều sủng ái ngươi, cũng chỉ là trả thù mà thôi."
"Cũng đừng hy vọng xa vời bổn vương sẽ buông tha cho ngươi."
Lại quyết tuyệt nói: "Hưu thê cách chức nữ nhi sẽ không thay đổi."