Lương Minh Mẫn cũng đặc biệt đồng ý lời của mẫu phi.
Nàng ta đề nghị: "Mẫu phi, nếu không chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t Thời Khanh Lạc, như vậy phụ vương sẽ không vì nàng ta, tức giận với chúng ta nữa."
Nguyễn Tùng Linh thở dài: "Ta cũng muốn, nhưng lúc này không có người có thể sai khiến."
Lúc này một nha hoàn đứng sau lưng hai người chủ động động đứng ra.
Nha hoàn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tùng Linh: "Vương phi, nô tỳ nguyện ý ra sức vì Vương phi."Nguyễn Tùng Linh ngẩn ra: "Ngươi nguyện ý đi g.i.ế.c Thời Khanh Lạc?"
Nha hoàn gật đầu: "Mạng của nô tỳ là Vương phi cho, cho nên nô tỳ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì."
"Trước đó Vương phi để cho thế tử đi phóng hỏa, ngài ấy không đồng ý, nô tỳ nguyện ý."
Nguyễn Tùng Linh nhìn nha hoàn đã hầu hạ bên cạnh mười năm, cũng không nghi ngờ độ trung thành của nàng ta.
"Được, vậy chuyện này liền giao cho ngươi đi làm."
Lại bổ sung: "Nhanh chóng đi làm đi."
Nha hoàn cùi đầu cung kính nói: "Vâng, tối nay nô tỳ sẽ len lén đi làm."
Tiếp đó Nguyễn Tùng Linh cho nha hoàn đi xuống chuẩn bị.
Đối với người chủ động làm chuyện này, mẹ con Nguyễn Tùng Linh đều rất hài lòng.
Chẳng qua sau khi thành công, nha hoàn này cũng không giữ được.
Bên kia rất nhanh Tiêu Hàn Tranh đã nhận được thư.
Lúc này đúng lúc hắn vừa ăn xong ngọ thiện, đang ở trong phòng.
Thời Khanh Lạc cũng không đi ra ngoài, hai người vốn dĩ chuẩn bị ngủ trưa một chút.
Nàng thấy sau khi tiểu tướng công xem xong thư, khóe miệng hơi cong lên, cũng biết hắn đang suy nghĩ ý xấu gì đó.
Vì vậy cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ không gạt tiểu tức phụ: "Cẩm vương đến huyện thành rồi."
"Vừa mới đến ngoài viện của mẹ con Lương Minh Mẫn, Lương Minh Mẫn đã vọt ra, sau đó ngay trước mặt bá tánh, để cho Cẩm vương phái người, nàng ta muốn dẫn đi g.i.ế.c hết huyện Hà Dương này."
Hắn cũng không biết nên nói Lương Minh Mẫn thế nào nữa, theo lý thuyết nhân tinh như Cẩm vương, không nên nuôi ra một loại ngu xuẩn như vậy đi.
Thời Khanh Lạc ngẩn ra: "Nàng ta lại muốn đồ sát cả thành, đây cũng quá độc ác đi."
Tam quan của nàng lại bị lật đổ, Lương Minh Mẫn thật sự không phải là người.
Trong huyện thành nhiều bá tánh như vậy, dù cho lúc trước mọi người hợp tác, không bán đồ cho mẹ con Lương Minh Mẫn, nhưng muốn đồ sát bá tánh cả huyện thành, đây cũng rất quá đáng rồi.
Hơn nữa còn nói ra yêu cầu có lý chẳng sợ như vậy, có thể thấy những năm nay trong tay Lương Minh Mẫn dính không ít mạng người.
Cho nên mới coi nhẹ xem thường nhân mạng như vậy.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Quả thật quá độc ác, giữ lại người như vậy chính là tai họa."
"Ta sẽ để cho người thả tin tức ra, để cho mọi người đều biết."
Tình huống bình thường, thật ra Thời Khanh Lạc sẽ bao dung và chiếu cố nhiều hơn đối với nữ tử, dù sao ở cổ đại nữ tử sinh tồn khó khăn hơn nam nhân, còn không được tự do.
Giống như mở các xưởng lớn, nàng đều đề nghị là tìm nữ công đến làm việc.
Quả phụ dẫn theo hài tử của huyện Hà Dương, nàng cũng đề nghị mỗi tháng cung cấp các loại trợ cấp cho bọn họ.
Nữ nhân cần gì phải làm khó nữ nhân.
Giống như Đào Liễu, mặc dù lúc trước đối phương có ý định câu dẫn tiểu tướng công, nhưng nàng cũng không muốn đối phương chết.
Chì cần đừng tính toán bọn họ, tương lai nếu Tiêu Nguyên Thạch bị phê, nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thu thập Đào Liễu.
Mà sẽ đề nghị tiểu tướng công sắp xếp cho đối phương và đứa trẻ có một đường lui.
Nhưng đối với nữ nhân ác độc tàn nhẫn như Lương Minh Mẫn và Cát tiểu nương, quả thật nàng không có cách nào bao dung được.
Nàng tức giận nói: "Ừ, đến lúc để mọi người đều biết sự độc ác của các nàng, sau đó các nàng chính là con chuột bị mọi người chạy đến đánh."
Tiêu Hàn Tranh cũng phản cảm Lương Minh Mẫn đến cực điểm: "Đúng rồi, buổi tối chuẩn bị một chút, sẽ có người đến phóng hỏa, chúng ta không nên để bị thương."
Thời Khanh Lạc ngẩn ra: "Ai muốn tới phóng hỏa?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Cẩm Vương phi và Lương Minh Mẫn muốn đốt c.h.ế.t chúng ta, cho nên một nha hoàn bên cạnh Cẩm Vương phi chủ động đứng ra nhận."
Thời Khanh Lạc nhíu mày: "Hai ngươi này có bệnh đúng không."
Tiếp đó lại hỏi Tiêu Hàn Tranh: "Ngay cả chuyện này chàng cũng biết?"
Theo lý thuyết Cẩm vương đến cái viện kia, nhất định sẽ tăng mạnh ám vệ, người tiểu tướng công sẽ không dễ dàng lấy được tin tức bí mật như vậy.
Dù Nguyễn Tùng Linh và Lương Minh Mẫn ngu xuẩn hơn nữa, cũng không có khả năng tuyên dương chuyện này ra ngoài.
Tiêu Hàn Tranh mỉm cười: "Bởi vì nha hoàn kia là người của ta, trước đó Cẩm Vương phi muốn để cho Lương Minh Vũ phóng hỏa chỗ ở của chúng ta, tốt nhất là đốt c.h.ế.t ta và mẫu thân."
"Vì vậy hai ngày trước ta có ám chỉ với nha hoàn kia, nếu như Cẩm vương đến huyện thành, Cẩm Vương phi còn tính toán như vậy, thì nàng ta sẽ chủ động đi nhận."
"Sau đó phóng hỏa ngay tại chỗ ở của chúng ta, nàng ta cũng sẽ ở trước mặt mọi người, cắn ngược lại Cẩm Vương phi."
“Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ cho người len lén đưa nàng ta và cha nương của nàng ta đến nơi khác sống."
Thời Khanh Lạc không nghĩ tiểu tướng công lại trâu bò như vậy, ngay cả nha hoàn bên cạnh Vương phi cũng bị thu mua,
Có thể được Cẩm Vương phi mang đến huyện Hà Dương hầu hạ, đều là tâm phúc hầu hạ nhiều năm bên cạnh.
Nàng tò mò hỏi: "Sao nàng ta lại nghe lời của chàng?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Ta điều tra ra được bộ dạng của ca ruột nàng ta không tệ lắm, có có chút tài học, thi đậu tú tài."
“Vốn dĩ người một nhà chuẩn bị chuộc thân cho nàng ta, để cho nàng ta cởi nô tịch gả cho một gia đình tốt."
“Ai biết, ca của nàng ta còn chưa đến vương phủ chuộc người, trên đường đến vô tình được Lương Minh Mẫn coi trọng."
“Sau đó cưỡng ép dẫn ca của nàng ta về phủ, cuối cùng bị dày vò đến chết."
“Xảy ra án mạng, Lương Minh Mẫn đi tìm Cẩm Vương phi thu thập tàn cuộc, nha hoàn kia bởi vì hầu hạ bên cạnh Cẩm Vương phi, biết toàn bộ quá trình."
"Bởi vì rất sớm nàng ta đã bị đưa đến vương phủ làm nha hoàn, chỉ là có thầm lén liên lạc với người nhà, cộng thêm mẹ con Cẩm vương phủ hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, cho nên cũng không điều tra người nhà của tú tài kia."
"Ném tú tài kia từ trên núi xuống, tạo thành hiện trường giả vô tình té xuống núi."
"Cẩm Vương phi còn chào hỏi với người dưới, Ngỗ Tác cũng kết luận c.h.ế.t bất ngờ, cho nên dù cho người nhà của tú tài kia thông qua con gái biết được chân tướng, cũng không có cách nào minh oan cho con trai."
"Vì vậy nha hoàn kia cũng hận mẹ con Lương Minh Mẫn."
“Cho nên mới dễ dàng bị ta thu mua như vậy."