Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 683




Lương Minh Mẫn được nha hoàn đỡ trở về viện.

Nguyễn Tùng Linh đang ở dưới cây đại thụ trong sân hóng mát, thấy mặt của con gái sưng đỏ được đỡ về thì sợ hết hồn.

Ả đau lòng tiến lên hỏi: "Mẫn nhi, con bị sao vậy?"

Lương Minh Mẫn muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy đau đơn, lại mắng Trác Chính một trận trong lòng.

Chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với nha hoàn đỡ mình, để cho đối phương nói.

Nha hoàn thấy vậy lập tức kể lại chuyện xảy ra, giọng điệu còn tràn đầy tức giận và oán hận.

Trong lòng cũng oán hận Thời Khanh Lạc, nếu không phải đối phương các nàng cũng sẽ không bị Huyện chủ đánh.

Lúc này Vương phi biết, không chừng sẽ phạt bọn họ.

Lúc trước những người này đi theo bên cạnh Lương Minh Mẫn, tác phong làm việc cũng tùy ý tàn nhẫn giống như chủ tử của mình vậy.

Thích nhất chính là giận cá c.h.é.m thớt và đổ lỗi cho người khác.

Sau khi Nguyễn Tùng Linh nghe xong, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là vì qúa tức giận: "Càn rỡ, thật sự quá càn rỡ!"

Một thôn phụ mà thôi, lại dám đánh con gái của ả.

Trác Chính kia cũng không phải thứ tốt lành gì, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ.

Bây giờ ả thật sự muốn dẫn theo người trừng trị Thời Khanh Lạc một phen, nhưng trong viện lại không có mấy người có thể dùng.

Mấy ngày trước Lương Minh Vũ kiếm cớ nói muốn giám sát chuyện sửa đường ở xưởng xi măng, cho nên đã dọn ra ngoài.

"Con yên tâm, mẫu phi tuyệt đối sẽ không để cho người như vậy khi dễ con."

Ả phân phó người bôi thuốc cho con gái: "Chờ phụ vương con đến, mẫu phi sẽ dẫn theo con báo thù."

Ả cũng biết tin Cẩm vương sắp đến, biết đối pương đến vì mình, cũng có mấy phần cảm giác an toàn.

Mặc dù trong lòng ả ta thích Nghệ vương, nhưng không thể từ bỏ chuyện ỷ lại vào Cẩm vương.

Lương Minh Mẫn đỏ mắt gật đầu, nàng ta chỉ hy vọng phụ vương đến sớm một chút.

Bên kia huyện nha.

Thời Khanh Lạc tiễn mấy đợt người đến chúc mừng, lúc này mới có thể cùng Tiêu Hàn Tranh trở về phòng.

Mọi người đều biết hai người rất lâu không gặp có lời muốn nói, vì vậy rất thức thời không đi theo.

Trở về phòng, Thời Khanh Lạc đổi cung trang nặng nề thành đồ ngủ, vọt vào tắm một cái, lúc này mới đi ra.

Sau đó lại được Tiêu Hàn Tranh dịu dàng ôm vào trong lòng.

Hai người thân thiết vuốt ve xong, lại cùng nhau đi tắm.

Xong việc Thời Khanh Lạc lười biếng nằm sấp trên giường, hưởng thụ tiểu tướng công lau tóc cho mình: "Sau khi ta rời đi xảy ra rất nhiều chuyện sao?"

"Ta nghe nói Nghệ vương được mẫu thân cứu?"

Tiêu Hàn Tranhvừa giúp nàng lau khô tóc vừa nói: "Ừ, cho nên gầy đây Nghệ vương ở ỳ chỗ này không đi."

Thời Khanh Lạc ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn: "Tại sao?"

Tiêu Hàn Tranh nói đúng sự thật: "Ân cứu mạng muốn lấy thân báo đáp."

Thời Khanh Lạc trợn to hai mắt: "Ông ấy vừa ý mẫu thân?"

Tiêu Hàn Tranh bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy!"

Thời Khanh Lạc từ kinh ngạc đến trong mắt tràn đầy ý cười: "Nghệ vương cũng rất tinh mắt, không tệ."

Tiêu Hàn Tranh: "..." Quả nhiên đường não của tiểu tức phụ không giống người khác.



Những người khác cũng chỉ cho rằng mẫu thân của hắn không xứng với Nghệ vương, tiểu tức phụ lại cảm thấy Nghệ vương vừa ý mẫu thân là thật tinh mắt.

Dĩ nhất, hắn và tiểu tức phụ có cùng suy nghĩ.

Thời Khanh Lạc hỏi: "Thái độ của mẫu thân thì sao?"

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "bây giờ mẫu thân không muốn làm Vương phi của Nghệ vương, chẳng qua ta cảm thấy bà đối với Nghệ vương có chút khác biệt."

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Vậy chúng ta đừng nên nhúng tay vào, nhìn xem cuối cùng bọn họ có duyên phận hay không."

Mẹ chồng muốn tìm mùa xuân thứ hai, nàng vẫn rất ủng hộ, nhưng cũng biết không thể lấy danh nghĩa "vì tốt cho ngươi" mà nhúng tay vào.

Chuyện tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới biết chua ngọt đắng cay.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Nếu mẫu thân muốn lấy Nghệ vương, bọn họ sẽ là chỗ dựa của bà.

Nếu như không muốn gả cho Nghệ vương, hắn cũng sẽ che chở bà không bị Nghệ vương miễn cưỡng.

Tiêu Hàn Tranh lại nói mấy chuyện đã xảy ra khi nàng đi kinh thành, bao gồm cả chuyện của Trác Chính và Lương Minh Mẫn.

Lúc này Thời Khanh Lạc nghe xong mới hiểu được: "Thì ra như vậy, khó trách Trác Chính lại ghét Lương Minh Mẫn như thế, còn tự mình ra tay."

Nếu không lấy tác phong cẩn thận của Trác Chính, sẽ không tham gia vào vũng nước đục này.

Nàng mỉm cười nói: "Rất nhanh Cẩm vương sẽ đến, ta rất muốn nhìn thử sau khi ông ta biết con riêng của mình đánh đích nữ của mình ngay trước mặt mọi người, sẽ cảm thấy như thế nào."

"Sau đó lại đi điều tra, phát hiện chuyện đích nữ vừa ý con riêng."

Nàng sờ cằm nói: "Đến lúc đó ta sẽ giúp bọn họ một chút."

"Như vậy sẽ càng nào nhiệt hơn."

Tiêu Hàn Tranh biết tiểu tức phụ thích xem kích, hắn cười nói: "Chờ Cẩm vương đến, khẳng định rất náo nhiệt."

Cũng không biết Cẩm vương sẽ xử lý Vương phi và đích nữ mà mình sủng ái như thế nào.

Thánh chỉ mà hoàng đế hạ xuống, hắn cũng biết nội dung.

Không biết Cẩm vương có giận cá c.h.é.m thớt lên đầu tiểu tức phụ hay không.

Chẳng qua nếu giận cá c.h.é.m thớt cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Cẩm vương còn muốn lợi dụng lôi kéo phu thê bọn họ, sẽ không ra tay làm gì.

Tiếp theo Thời Khanh Lạc bắt đầu bận rộn.

Dẫn người đi không ít thôn, khảo sát những thôn thích hợp trồng bắp và khoai tây.

Mấy ngày sau còn nhận được quả vải hũ vận chuyển từ phía Nam của Lương Hữu Tiêu.

Mặc dù kém hơn khẩu vị ở hiện đại, nhưng cổ đại có thể ăn được món này, nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Lần này Lương Hữu Tiêu chuyển đến mấy xe trái cây hũ.

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút, quyết định giúp hắn ta tuyên truyền một trận.

Gần đây thương nhân Ba Tư, Đại Thực đến huyện thành mua đồ hộp, xà bông thơm ngày càng nhiều.

Bên Tây Vực có không ít sa mạc, tài nguyên nước không phong phú, cho nên nếu mang trái cây hũ về tuyệt đối sẽ được hoan nghênh.

Vì vậy Thời Khanh Lạc để cho người kéo một xe trái cây hũ đi đến cửa huyện nhà.

Dựng một cái liều, lấy đồ hộp phát miễn phí cho bá tánh và thương nhân nếm thử, nói cho đẹp chính là phúc lợi cho dân chúng huyện nha.

Làm cho mọi người nếm thử trái cây không ăn được ở phía Nam xa xôi.

Tất nhiên là có hạn chế, mỗi ngày trăm chén, có ướp lạnh, cũng có nhiệt độ bình thường, phát xong thì dừng lại.

Chẳng qua để cho người đã ăn qua không thể xếp hàng ăn lần hai, dù sao số lượng có hạn.

Một xe trái cây hũ ước chừng phát được mười ngày, cũng có thể để cho mọi người nếm thử một chút.