Chẳng những giải quyết rắc rối của việc Cẩm Vương tạo tin đồn kia, còn liên tiếp nghĩ phương pháp, kiếm thêm tiền cho quốc khố, tăng cường binh khí, lại liên tiếp hai lần tặng hạt giống có năng suất cao, để sau này dân chúng Đại Lương có thể ăn no bụng.
Ngài luôn ghi nhớ những công lao này.
Nếu không phải chưa chuẩn bị kĩ để cùng Cẩm Vương xé rách mặt, ngài thậm chí còn muốn Lương Minh Mẫn biến thành bình dân.
Nhưng mà, giáng nàng ta xuống làm huyện chủ, cũng có thể giúp Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc, đánh một cái thật mạnh vào mặt Lương Minh Mẫn.
Ngài cũng muốn nhìn xem, Cẩm Vương sẽ có phản ứng gì.
Đương nhiên, còn có một điểm khác là, mấy ngày nay ngài có một trận lửa giận trong bụng, cần phải phát tiết ra.
Nếu không phải mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh, đệ đệ mà ngài yêu thương đã bị Cẩm Vương g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.
Tiêu Hàn Tranh có thể nghĩ đến mục đích của Cẩm Vương, hoàng thượng như ngài tự nhiên cũng nghĩ đến.
Vừa vặn, ngài có thể giáng chức Lương Minh Mẫn để thăm dò thử Cẩm Vương.
Thời Khanh Lạc không ngờ hoàng thượng lại quyết đoán như vậy, chẳng nhữ ng ân chuẩn thỉnh cầu của nàng, mà còn giáng chức Lương Minh Mẫn làm huyện chủ.
Nghe cái phong hào “Bình” kia, có thể thấy rõ hoàng thượng cố ý ghét bỏ Lương Minh Mẫn, châm chọc mười phần.
Ngỗng tử cũng rất giỏi.
Nàng đón lấy thánh chỉ hoàng thượng viết, phong Thời Khanh Lạc là “Phúc Bảo” quận chúa, có nghĩa là nàng rất có phúc khí, là bảo bối của Đại Lương.
Vừa vặn hơn phong hào của Lương Minh Mẫn một bậc.
Thời Khanh Lạc cảm thấy hoàng thượng làm như vậy thật sự rất tốt.
Sau khi nàng quay về huyện Hà Dương, nếu Lương Minh Mẫn vẫn chưa quay về thành Bắc, xem nàng dùng phong hào này chèn ép nàng ta như thế nào.
Tin tức về việc sắc phong và giáng chức truyền mà tới Bắc Cương, đoán chừng Lương Minh Mẫn sẽ bị tức chết, nghĩ như vậy liền cảm thấy rất thoải mái.
Thời Khanh Lạc lại cảm tạ hoàng thượng lần nữa.
Sau đó, hoàng thượng liền hỏi đến vấn đề khoai tây: “Khoai tây này có nhiều cách để ăn không?”
Thời Khanh Lạc đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nàng lấy một tập sách từ túi đeo bên người của mình ra rồi đưa lên.
“Bệ hạ, đây là những cách ăn khoai tây, có thể để ngự thiện phòng làm cho ngài ăn thử.”
Truyền bá nhiều cách làm khoai tây cũng có thể làm bữa ăn của dân chúng thêm phong phú.
Hoàng thượng cầm tập sách từ tay thái giám lên xem, thấy có hơn mười loại cách làm.
Khoai tây này và cây ngô đều là những món rất tốt.
“Vậy hôm nay làm một buổi tiệc khoai tây đi, trẫm sẽ mời các đại thần đến nếm thử.”
Lần này Khanh Lạc mang tới mấy ngàn cân khoai tây, ăn thử mấy chục cân khoai tây cũng không thành vấn đề.
Tránh để người khác nghi ngờ hương vị và sản lượng của khoai tây này
Ngài cho người gọi Đại Tư Nông tới.
Đại Tư Nông bước tới cung điện, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thời Khanh Lạc lấy khoai tây có lá nhỏ và rễ ra khỏi túi vải, ông ta liền cầm lên cẩn thận nghiên cứu.
“Không nghĩ tới bên trên một cây mầm nhỏ lại có thể ra nhiều khoai tây như vậy, chả trách lại có thể cho ra sản lượng cao.”
Ông ta nghiên cứu cả buổi cho ra kết luận, giống khoai tây này có sản lượng cao không phải là giả.
Sau đó, ông ta lôi kéo Thời Khanh Lạc nói chuyện rất lâu.
Thời Khanh Lạc cẩn thận trả lời từng vấn đề, đặc biệt nói rõ chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc gieo trồng, sản lượng của khoai tây có thể lên tới 5000 tấn, Đại Tư Nông càng không nhịn được đỏ con mắt.
Quỳ gối về phía trời cúi đầu: “Cái này chắc chắn là trời cao ban tặng, trời xanh che chở cho Đại Lương ta!”
Lại hào hứng nói chuyện với hoàng thượng cả buổi, xác định khoai tây này rất có thể là loại lương thực cho sản lượng cao.
Sản lượng cao hơn rất nhiều so với cây ngô trước đây.
Hoàng thượng thấy ông ta kích động như vậy, tâm trạng cũng bị kéo theo: “Đúng là trời xanh che chở cho Đại Lương ta.”
“Nếu không lương thực có sản lượng cao như vậy, sao có thể bị Ngỗng Vương phát hiện ra.”
“Nó chính là được trời cao phái đến phù hộ Đại Lương chúng ta.”
Bởi vì ngài đặc biệt rất thích Ngốc Ngốc, nên cũng không ngại mở miệng nhắc tới nó.
Hiện tại, Đại Tư Nông cũng biết khoai tây này là do ngỗng tử được Thời Khanh Lạc nuôi tìm được.
Việc này làm ánh mắt ông ta nhìn Ngốc Ngốc không chỉ yêu thích mà giống như bảo bối.
Điều này làm cho Ngốc Ngốc có chút không được tự nhiên, lại càng thêm ghét bỏ cách xa ông a thêm mấy bước, ánh mắt cái thứ hai chân này quá buồn nôn, làm nó rất khó chịu.
Hoàng thượng thấy cảnh này, trong mắt càng có thêm ý cười, quả nhiên Ngỗng Vương chỉ thích gần gũi với ngài.
Đại Tư Nông bị ghét bỏ cũng không thèm để ý, chỉ hận không thể tỏ niềm yêu thích với nó.
Thậm chí ông ta còn muốn để ngỗng tử và Thời Khanh Lạc đến trang trại Hoàng gia ở.
Nói không chừng, còn có thể tìm thấy loại giống tốt cho Đại Lương.
Nhưng mà lại bị Thời Khanh Lạc từ chối.
Nói đùa gì vậy, ngỗng tử của nàng tìm được khoai tây chỉ là trò lừa thôi…
Đại Tư Nông lúc này mới tiếc nuối nhìn Ngốc Ngốc, lại bị Ngốc Ngốc càng thêm ghét bỏ.
Bên kia, tất cả đại thần từ Tam Phẩm trở lên đều nhận được thánh chỉ tiến cùng dự tiệc.
Trong lòng mọi người cũng có chút suy đoán lần này Thời Khanh Lạc tới tám chín phần là đến để tặng đồ vật.
Lại nghe nói rằng, hoàng thượng giáng chức Trân quận chúa xuống làm Bình huyện chủ, phong Thời Khanh Lạc làm Phúc Bảo quận chúa, còn tứ phong con ngỗng của nàng là Ngỗng Vương, ban thưởng kim bài miễn tử.
Điều này làm cho tất cả đám đại thần đều bối rối.
Có chuyện gì thế? Hoàng thượng là muốn làm gì vậy?
Phong Thời Khanh Lạc làm quận chúa, cái này còn nghe được, nhưng ban thưởng cho một con ngỗng kim bài miễn tử, chuyện này thật quá là xấu hổ.
Cũng vì vậy các Ngự sử Tam phẩm ra tay, chuẩn bị tiến cung khuyên ngăn hoàng thượng không nên làm bừa như vậy.
Sau đó tất cả mọi người được đưa đến bàn tiệc.
Trên mỗi mặt bàn có tám món ăn, dùng khoai tây làm món chính hoặc món phụ.
Vừa ngồi xuống quả nhiên có Ngự sử đã tỏ ý không hài lòng với thánh chỉ của hoàng thượng, muốn khuyên ngăn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thời Khanh Lạc mang theo một con ngỗng tới tham gia buổi tiệc, gã càng càng thấy phẫn nộ hơn.
Nhìn Ngự sử và một số triều thần ra sức nói điều này không hợp quy củ, muốn hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Lương gia tử và một số lão thần khác nhìn những người này giống như họ đang diễn hề vậy.
Theo sự hiểu biết của họ về hoàng thượng, Thời Khanh Lạc vừa trở về đã ban thưởng lớn như vậy, rất nhanh những triều thần này sẽ bị bẽ mặt.
Quả nhiên, hoàng đế đang chờ bọn họ đứng ra phản đối.
Hoàng thượng bình tĩnh nói rõ một lần việc phát hiện ra khoai tây, lão thần tiên báo mộng cho Thời Khanh Lạc, sau đó đến việc Đại Tư Nông nói rằng cây khoai tây này là lương thực có sản lượng cao.
Nghe hoàng thượng nói một mẫu khoai tây này thậm chí có 3000 đến 5000 cân sản lượng, ngay cả các đại thần không hiểu rõ lĩnh vực này cũng hoảng sợ.
Như này cũng cao quá?