Gã có chút nghi ngờ hỏi: “Có khi nào Tiêu Hàn Tranh sử dụng kế điệu hổ ly sơn gì không?”
Ám vệ nói: “Chúng ta tận mắt nhìn thấy người Cát Quốc mở túi ra, xác thật từ bên trong lấy ra loại củ có vẻ là khoai tây do thám truyền về.”
Cẩm Vương cứ cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng nghe được khoai tây quả thật đã bị người Cát Quốc cướp mất rồi.
“Đúng rồi, Thời Khanh Lạc đi nơi nào rồi?”
Lúc trước đã nhận được tin, Thời Khanh Lạc đã vài ngày không thấy xuất hiện tron huyện thành, điều này càng không hợp lẽ thường.
Ám vệ đáp: “Nghe nói sinh bệnh ở trong viện tĩnh dưỡng, nhưng mãi vẫn chưa thấy lộ diện, cho nên người bên đó nghi là Thời Khanh Lạc có khả năng đã ra ngoài.”
Cẩm Vương híp mắt: “Chuyện này không đơn giản, có vấn đề.”
Gã phân phó: “Theo dõi chặt chẽ Tiêu Hàn Tranh và động tĩnh của người Cát Quốc.”
“Với cả bảo người dưới thám thính được tung tích của Thời Khanh Lạc và con ngỗng lớn kia.”
Gã nảy sinh một mối nghi ngờ, có thể Thời Khanh Lạc đã vào kinh rồi.
Đích nữ kiêu ngạo ương ngạnh của gã, một lòng muốn g.i.ế.c con ngỗng lớn bảo bối của Thời Khanh Lạc, còn muốn tìm cơ hội trả thù.
Theo tính cách của Thời Khanh Lạc thì không thể có chuyện ngồi yên chờ c.h.ế.t được.
Trong lòng lại thầm mắng Lương Minh Mẫn một tràng, đúng là thứ ngu xuẩn được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Kết quả của việc gã cố ý phóng túng, thật không ngờ rằng đã ra ngoài gây họa cho người khác xong, thế mà lại còn gây họa cho thân cha là gã.
Vốn dĩ còn định kiếm một mối tốt cho nàng ta gả đi, hiện giờ lại cảm thấy vẫn là đừng đi hại người thì hơn.
Ám vệ gật đầu: “Rõ!”
Bên kia, sau khi Thời Khanh Lạc mang theo Ngốc Ngốc ra khỏi biên cảnh Bắc Cương đã tăng tốc lên đường.
Lại qua mười ngày nữa, cuối cùng đã tới địa giới phụ cận kinh thành.
Nàng vẫn nữ giả nam trang, đi tìm một ít khuân vác, mang bao tải đựng khoai tây rồi trực tiếp vào kinh thành.
Thời Khanh Lạc mang theo Ngốc Ngốc cùng những khuân vác vừa bước vào cổng kinh thành, một đội thị vệ hoàng gia đã lặng lẽ xuất hiện.
Thời Khanh Lạc thấy thế cũng không hề bất ngờ, tai mắt của Hoàng thượng phủ khắp Đại Lương, chuyện xảy ra ở Bắc Cương chắc chắn đã được người ra roi thúc ngựa phi về bẩm báo rồi.
Tiểu tướng công chắc cũng đã sai người cấp tốc truyền tin tới kinh thành cho Hoàng thượng.
Thế là nàng thanh toán thù lao cho phu khuân vác, còn mua luôn gánh đồ của bọn họ, giúp bọn họ rũ bỏ gánh nặng rời đi.
Đám khuân vác thấy thị vệ xuất hiện liền hoảng sợ, vội vàng cầm tiền rời đi.
Lúc này thị vệ dẫn đầu đi lên trước, khách khí nói: “Thời nương tử, bệ hạ cho mời!”
Thời Khanh Lạc chỉ khoai tây: “Được, các ngươi khiêng đòn gánh cùng ta tiến cung đi.”
Thị vệ: “……” Nàng thật có bản lĩnh.
Song cũng không từ chối, kêu người khiêng đòn gánh, sau đó hộ tống Thời Khanh Lạc và ngỗng lớn tiến cung.
Thời Khanh Lạc cũng không thay đồ, cứ như vậy dẫn theo Ngốc Ngốc tiến cung.
Sở dĩ vừa vào thành đã bị nhận ra, chủ yếu vẫn là do Ngốc Ngốc quá nổi bật.
Con ngỗng đen khí vũ hiên ngang này, toàn bộ Đại Lương chỉ có một con nhà Thời Khanh Lạc.
Cũng bởi vì có ngỗng lớn Ngốc Ngốc đi đến đâu cũng nổi bật, cho nên Thời Khanh Lạc vừa tiến cung, đã rất nhiều người hay tin.
Tin tức Bắc Cương thì chỉ có Hoàng thượng là nhận được sớm nhất.
Tin tức bình thường phải thúc ngựa ngày đêm, tin tức quan trọng còn dùng chim ưng huấn luyện đặc biệt truyền về, cho nên tin tức bên phía Bắc Cương, nhanh nhất là trong vòng khoảng năm ngày, Hoàng thượng sẽ biết.
Thám tử của nhà khác có quất roi thúc ngựa truyền tin về ít nhất đều phải mất hai mươi ngày.
Cho nên chuyện khoai tây, ngoài Hoàng thượng ra thì ai cũng không biết.
Mọi người cũng đều mang đầy thắc mắc, sao Thời Khanh Lạc lại hồi kinh?
Còn mang theo con ngỗng lớn kia đột nhiên tiến cung, chẳng lẽ là Tiêu Hàn Tranh đã xảy ra chuyện?
Một đám người đều tò mò không thôi, sai người nhìn chằm chằm về hướng hoàng cung.
Vào ngự thư phòng, Thời Khanh Lạc thấy Hoàng thượng đã ngồi ở ghế trên, nàng bèn hành lễ.
“Thần phụ bái kiến Hoàng thượng!”
Trong khi nàng hành lễ, Ngốc Ngốc cũng làm ra một điệu bộ khom mình hành lễ rất nhã nhặn.
Thậm chí còn kêu hai tiếng với Hoàng thượng, như thể cũng đang bái kiến ngài.
Hoàng thượng nâng tay lên: “Miễn lễ!”
Tiếp theo trong mắt ngài tràn ngập ý cười hiếu kỳ nhìn về phía Ngốc Ngốc, con ngỗng lớn này cũng thông minh quá, thế mà còn biết khom người hành lễ với ngài.
Chưa kể một thân lông đen trơn bóng mượt, dáng người mạnh mẽ nhìn qua đặc biệt có khí thế, thật đúng là không tầm thường.
Đương nhiên, được một con ngỗng lớn tiên sủng trong truyền thuyết như vậy cung kính khom người hành lễ, Hoàng thượng vẫn rất cao hứng.
Ngốc Ngốc làm ra được màn này, thật sự không phải là Thời Khanh Lạc dạy ra.
Nàng cũng có phần ngạc nhiên rằng con ngỗng lại có lòng ham sống mạnh như vậy, rõ là thông minh biết nịnh nọt Thiên tử, còn học theo nàng hành lễ.
Không hổ là ngỗng của nàng.
Hoàng thượng lại phóng mắt tới người Thời Khanh Lạc: “Trẫm nhận được tin của Tiêu Hàn Tranh, nói ngươi tới kinh thành đưa khoai tây?”
Kỳ thật ngàirất bất ngờ, thật sự không đoán được Thời Khanh Lạc làm như thế nào mà có thể một mình vận chuyển nhiều khoai tây như vậy đến ngoài kinh thành, lại còn thuê khuân vác gánh vào tới thành.
Trên đường đi, theo lý mà nói thì làm sao cũng sẽ bị thám tử ở khắp chốn phát hiện ra, nhưng lại không hề bị.
Ngay cả thám tử của ngài cũng không hề phát hiện, cho đến khi nàng dẫn theo ngỗng lớn xuất hiện ở ngoại ô kinh thành, bên phía ngài mới biết tin.
Song tuy rằng tò mò, nhưng ngài cũng không định tra hỏi đến cùng.
Hiện tại Hoàng thượng cũng đã bắt đầu bán tín bán nghi về sự tồn tại của lão sư phụ thần tiên kia của Thời Khanh Lạc.