Cho nên Lương Vũ Thuân thật sự đã nói ra tâm tư của ả, ngoài việc ả muốn đi chống lưng cho nữ nhi ra, còn muốn gặp lại bạch nguyệt quang trong lòng kia.
Lương Vũ Thuân nhìn dáng vẻ đúng tình đúng lý của ả, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Lúc trước ta xin cưới ngươi, cũng không phải là cưỡng ép.”
“Ta vừa nhắc tới, cha mẹ ngươi đã lập tức chấp thuận, ta thấy ngươi cũng không phản đối, sao mà bây giờ lại biến thành như thể ta cưỡng ép ngươi vậy?”
Gã cười lạnh: “Nếu không có ta, ngươi có thể có khí thế ở nhà mẹ đẻ như vậy, khiến cho những nữ tử thế gia đã từng xem thường ngươi cung kính với ngươi? Có thể tác oai làm phúc ở vương phủ như vậy sao?”
Gã cũng không ngu xuẩn như Tam hoàng tử, thật sự để cho một nữ nhân dắt mũi kéo đi, không đi tra xét gì cả.
Nhất cử nhất động của Nguyễn Tùng Linh, gã rõ như lòng bàn tay.
Gã nhường nhịn nhiều năm như vậy, nữ nhân này còn được nước lấn tới.
Nguyễn Tùng Linh lại lần nữa đổi sắc mặt: “Ngài vậy mà nói ta như vậy ư.”
Cẩm Vương nhướn mày, “Vốn dĩ chính là sự thật, vì sao ta không thể nói?”
“Bắt ngươi phải gả cho ta, đúng là làm khó cho ngươi rồi.”
“Nếu ngươi muốn đi gặp Lương Vũ Lâm, vậy thì cứ đi gặp đi.”
“Nhưng hắn ta còn phải mười ngày nửa tháng mới có thể đến, cho nên qua mấy ngày nữa, ta sẽ phái người hộ tống ngươi đi huyện Hà Dương.”
Nhìn t.h.i t.h.ể của Lương Vũ Lâm.
Nguyễn Tùng Linh nghe gã nói như vậy, cũng không biết vì sao mà trong lòng có phần hoảng loạn.
Nhưng mấy năm nay ả đã sớm dưỡng thành tính cách cường thế: “Được, vậy như ngài nói, nếu ngài không làm được thì chính là vương bát đản.”
Cẩm Vương lại lần nữa tức đến bật cười, “Được, bổn vương chắc chắn sẽ đưa ngươi đi.”
Sau khi gã nói xong, bèn đứng dậy phất tay áo rời đi.
Nguyễn Tùng Linh vẫn là lần đầu tiên bị Cẩm Vương đối xử như vậy, tức giận đến mức hất đổ hết đồ đạc trong phòng.
Lương Vũ Thuân ra khỏi viện tử, sắc mặt âm trầm không thôi.
Tiếp đó một ma ma đi tới, hành lễ nói: “Vương gia, chủ tử kêu ngài qua đó một chuyến.”
Lương Vũ Thuân gật đầu: “Được, ta sẽ đi gặp mẫu phi ngay.”
Gã bước nhanh hướng tới một viện tử khác.
Đi vào đại sảnh, lập tức thấy một nữ nhân mặc hồng bào đang nhắm mắt dưỡng thần.
Rõ ràng đã gần năm mươi, nhưng nhìn giống như là nữ tử hơn hai mươi, năm tháng cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết ở trên mặt bà ta.
Hai gã nam tử trẻ đẹp, một người đang bóp chân cho bà ta, một người đang bóp vai.
Gã lộ ra vài phần chán ghét, xua tay lạnh giọng phân phó: “Các ngươi đi xuống đi.”
Hai gã nam tử lập tức buông tay, hành lễ với Cẩm Vương rồi lui ra.
Nữ nhân trên ghế nhẹ nhàng mở mắt.
Lương Vũ Thuân chào: “Mẫu phi!”
Phùng Vịnh Quân lộ ra một nụ cười nhẹ: “Ngồi đi.”
“Con và Nguyễn thị lại cãi nhau sao?”
Lương Vũ Thuân biết mọi chuyện trong hậu viện đều nằm trong tầm kiểm soát của mẫu phi: “Thưa vâng, nàng ta muốn tới gặp Lương Vũ Lâm.”
Đều nói người chân chính nắm quyền hậu viện chính là Vương phi, nhưng thật ra không phải, mẫu phi của gã mới đúng.
Trong mắt Phùng Vĩnh Quân tràn đầy vẻ chán ghét: “Nếu nàng ta muốn đi thì cứ để nàng ta đi.”
Bà ta lại nói: “Kế hoạch kia của con, ta thấy không cần tương lai xưng đế, bây giờ có thể thực hiện được rồi."
"Nàng ta thích Lương Vũ Lâm như vậy, tốt hơn hết nên thành toàn cho nàng ta, để xem Lương Vũ Lâm có nhặt thứ rác rưởi này không."
Sắc mặt Lương Vũ Thuân u ám: “Con chỉ nuốt không trôi cục tức này.”
“Lương Vũ Lâm còn sống làm ta rất chán ghét.”
Phùng Vịnh Quân hỏi: “Con muốn g.i.ế.c Lương Vũ Lâm sao?”
Lương Vũ Thuân trả lời: “Đúng, con muốn đưa người g.i.ế.c hắn ta ở gần huyện Hà Dương.”
Phùng Vịnh Quân nhướng mày: “Vì Nguyễn Thị?”
Lương Vũ Quân đáp: “Nàng ta cùng lắm chỉ là ngòi nổ thôi.”
“Con chỉ muốn xem, nếu đệ đệ yêu quý nhất c.h.ế.t đi, hoàng thượng có trút giận lên người quản huyện Hà Dương là Tiêu Hàn Tranh hay không.”
"Là đệ đệ quan trọng hay là lôi kéo phu thê Tiêu Hàn Tranh quan trọng hơn."
"Hơn nữa lần này hoàng đế biết biên giới Bắc Cương rất nguy hiểm, nhưng vẫn cử Lương Vũ Lâm tới đó."
Gã lại mấp máy môi nói: "Nếu Lương Vũ Lâm chết, mẫu phi cho rằng thái hậu sẽ không có cái gai trong lòng sao?"
Lông mày Phùng Vịnh Quân giãn ra: "Đúng là vậy."
Bà ta đưa tay lên nhìn ngắm bộ móng tay sơn màu đỏ tươi của mình: "Mất đi đứa con trai thân yêu nhất của mình, ta muốn xem lần này nữ nhân kia có thể sống nổi không."
Lương Vũ Thuân gật đầu: "Con cũng nghĩ như vậy, từ kinh thành truyền đến tin thái hậu bệnh nặng, nếu Lương Vũ Lâm chết, có thể khiến cho thái hậu cũng đi theo, hoàng thượng lo chuyện tang sự, con cũng có thể để người dưới sắp xếp trong một ít chuyện. "
Gã lại liếc mắt một cái: "Nếu là thái hậu giả bộ, vậy chúng ta có thể khiến cho bà ta thật sự bệnh nặng."
Con trai bảo bối đã chết, chắn chắc sẽ bị đả kích.
Cũng có thể tức giận với hoàng thượng, mẹ con lục đục, hoàng thượng sẽ không yên lòng.
Chỉ cần có thể nhìn đến đôi mẫu tử kia khó chịu, gã cảm thấy trong lòng vui sướng.
Phùng Vịnh Quân cười khẽ: "Con sắp xếp hay đấy."
Ban đầu bà ta còn tưởng rằng nhi tử là vì Nguyễn thị, cũng may nhi tử không có làm bà ta thất vọng.
Hai người lại nói chuyện một lát, sau đó một nam tử trẻ trung anh tuấn đi tới cửa.
Nhìn đến Cẩm Vương, hắn ta lập tức lại lui xuống.
Phùng Vịnh Quân thấy thế, trong mắt nhiều thêm vài phần hứng thú, mở miệng nói với Lương Vũ Thuân: "Con lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Lương Vũ Thuân nhíu mày, "Mẫu phi, ngài còn muốn tiếp tục như vậy sao? Con cảm thấy vẫn nên tiễn hết những người này đi đi."
Nữ nhi dưỡng trai lơ, thân nương cũng dưỡng nhiều trai lơ như vậy, Nguyễn Tùng Linh dung túng Lương Minh Mẫn thế kia, chẳng lẽ trong lòng cũng là hâm mộ muốn dưỡng trai lơ sao?
Gã thật sự cảm thấy ghê tởm.
Nghe được lời này của gã, sắc mặt Phùng Vịnh Quân trầm xuống "Vì sao phải đưa đi? Bổn cung cảm thấy bọn họ hầu hạ rất tốt.”
Bà ta lại hừ lạnh, "Tiên hoàng tên hỗn đản kia, giày vò mẫu tử chúng ta, còn không cho phép ta trả thù, cứ làm một mảnh cỏ xanh mọc trên đầu của ông ta, để ông ta tức chết.”
Lúc trước đã hứa sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử của bà ta, ai ngờ trước khi c.h.ế.t lại thay đổi.
Lão hỗn đản này, có cái gì tư cách gì mà bắt bà taphải thủ thân như ngọc vì ông ta.
Có nhiều mỹ nam trẻ trung hợp khẩu vị như vậy, vì sao bà ta không thể hưởng thụ?
Năm đó lão hỗn đản kia, nói cái gì mà yêu bà ta nhất, hậu cung không phải cũng ba nghìn giai lệ, vẫn sủng hạnh nữ nhân khác đó thôi.
Lương Vũ Thuân: "......" Gã thế nhưng không có lời gì để nói.