Đám người tộc trưởng nghe được lời nàng nói, tất cả đều vui mừng không thôi.
“Ta thay mặt cho mọi người trong thôn, xin được cảm tạ phu nhân.”
Tộc trưởng còn muốn quỳ xuống để cảm tạ nàng nhưng ngay lập tức đã bị Thời Khanh Lạc ngăn lại.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Tướng công ta là quan phụ mẫu của huyện Hà Dương, giúp đỡ dân chúng là điều nên làm, mọi người không cần khách khí.”
Tuy nàng nói như thế nhưng trong lòng mọi người vẫn rất cảm kích.
Đặc biệt là phu thê bọn họ hoàn toàn trái ngược với hai vị Huyện lệnh trước đây, nên mọi người cảm thấy hai người bọn họ rất rất tốt.
Cũng bởi vậy, thanh danh của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc ở huyện Hà Dương luôn có tiếng tốt lành, rất được dân chúng tôn kính.
Thấy sắc trời không còn sớm, Tiêu Hàn Tranh cáo từ tộc trưởng, đưa theo đoàn người vận chuyển khoai tây về thành.
Tộc trưởng và thôn dân đưa tiễn đến tận cửa thôn, nhìn bọn họ đi khuất rồi mới về nhà.
Nếu thật sự có thể trồng loại lương thực cao sản như ngô và khoai tây, tương lai bọn họ sẽ không phải chịu đói nữa.
Phu nhân đúng là một tiểu tiên nữ, được lão thần tiên phái xuống để cứu mọi người khỏi cảnh nước sôi biển lửa.
Cả ngỗng vương nữa, là tiên sủng bảo hộ cả huyện Hà Dương của bọn họ.
Đối với các thôn dân, Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc có địa vị rất cao trong lòng họ.
Tin tức Ngốc Ngốc phát hiện ra loại lương thực cao sản mới, đã truyền khắp cả huyện thành.
Khi Tiêu Hàn Tranh và mọi người quay về, rất nhiều người đã chờ sẳn ở cửa huyện nha chờ xem náo nhiệt.
Thấy đoàn người xuống xe, lập tức có người tên tiếng hỏi phu thê Tiêu Hàn Tranh: “Tiêu đại nhân, phu nhân, nghe nói mọi người tìm được lương thực cao sản, có phải thật không?”
Người bên cạnh cười nói: “Nghe nói là Ngốc Ngốc tìm được.”
Tiêu Hàn Tranh cười, gật đầu với tất cả mọi người: “Không sai, Ngốc Ngốc vô tình tìm được trên núi một loại thực vật, tên là khoai tây.”
“Sau đó, sư phụ của nương tử ta đã báo mộng cho nàng, nói đây là lương thực cao sản.”
“Bọn ta đã nếm thử, đúng là có thể ăn được.”
“Hôm nay bèn đến ngọn núi kia, phát hiện trên một gốc khoai tây có thể mọc ra rất nhiều củ, bèn đào hết mang về.”
“Sau khi cân đếm, thấy rằng năng suất của loại khoai tây này đạt từ 3000 đến 5000 cân trên một mẫu, xác thực là loại lương thực cao sản cho năng suất rất cao.”
Những người có mặt đều trợn tròn đôi mắt: “Cái gì? Một mẫu có thể cho ra hơn nghìn cân ư.”
“Trời ạ, thế này thì kinh khủng quá.”
“Một mẫu mà được nhiều sản lượng như vậy, đây là trời phù hộ Đại Lương của chúng ta!”
“Ngốc Ngốc lợi hại quá, không hổ danh là ngỗng vương.”
“Phu nhân thật xứng danh là đồ đệ của lão thần tiên, tìm thấy khoai tây là được báo mộng ngay.”
“Chắc chắn lão thần tiên không muốn mọi người chịu cảnh đói khổ, cho nên mới phái phu nhân và Ngốc Ngốc tới giúp chúng ta.”
“Nhất định là vậy, chẳng trách ta thấy Ngốc Ngốc không giống như ngỗng bình thường, tìm đâu ra chú ngỗng thông minh và có nhân tính như thế, tuyệt đối không tìm được đâu.”
“Ta thấy phu nhân cứ như tiên nữ trên trời ấy.”
Mọi người khen ngợi tới tấp, trong lòng càng thêm khẳng định, Ngốc Ngốc chính là ngỗng vương, là tiên sủng được lão thần tiên phái đến để bảo hộ Thời Khanh Lạc.
Vì việc được báo mộng mà trên người Thời Khanh Lạc như được phủ thêm một tầng bí ẩn.
Sau đó nha dịch chuyển từng bao khoai tây vào huyện nha.
Trác Chính và Lương Minh Vũ cũng vội vàng chạy đến.
Lúc này trong lòng Trác Chính rất hối hận.
Đáng lẽ hôm qua hắn ta không nên giả vờ đau bụng, phải đi theo Thời Khanh Lạc đến thôn làng.
Hôm nay càng phải đi theo mới đúng, đây chính là loại lương thực có thể cho ra sản lượng hơn nghìn cân đó.
Nếu có thể đi cùng, nói không chừng có thể mặt dày đòi Thời Khanh Lạc chia cho một ít.
Trong lòng lại thầm mắng Lương Minh Mẫn mấy lần, nếu không phải nữ nhân này một hai muốn hắn ta dùng cơm chung, thì hôm nay hắn ta đã đến kịp rồi.
Rồi hắn ta sẽ trở thành người chứng kiến khoảnh khắc tìm ra loại lương thực cao sản mới.
Điều này càng làm hắn ta oán hận Lương Minh Mẫn, không còn là sự chán ghét thông thường nữa.
Lương Minh Vũ đã nhìn ra lợi ích đằng sau những củ khoai tây.
Thế là hắn ta chủ động tới tìm phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Hắn ta không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Tiêu đại nhân, số khoai tây này mọi người tính như thế nào?”
Tiêu Hàn Tranh đáp: “Đương nhiên là đưa đến kinh thành.”
Lương Minh Vũ cười nói: “Đây là lương thực cao sản được tìm thấy ở Bắc Cương, ta cảm thấy vẫn nên phổ biến nó ở Bắc Cương trước.”
“Chi bằng đưa đến Cẩm vương phủ, để phụ vương ta sai người gieo trồng ở Bắc Cương?”
Nếu Cẩm vương phủ có thể quảng bá việc gieo trồng khoai tây, vậy có thể lấn át được danh tiếng gieo trồng ngô trước đó của Hoàng đế.
Chứng minh phụ vương hắn ta cũng là chân mệnh thiên tử, sản lượng của khoai tây trên một mẫu còn nhiều hơn cả ngô nữa.
Ngoài được tiếng thơm ra, nếu lương thực cao sản được gieo trồng ở Bắc Cương, thì quân đội riêng của Cẩm vương phủ sẽ không phải lo về lương thảo nữa.
Cho nên không cần biết ra sao, hạt giống khoai tây này phải được gieo trồng ở Bắc Cương.
Tiêu Hàn Tranh còn chưa trả lời, Thời Khanh Lạc đã lắc đầu nói: “Không được, vẫn nên đưa đến kinh thành.”
Lương Minh Vũ không ngờ nàng nói thế: “Tại sao? Để dân chúng Bắc Cương gieo trồng, cho họ có cái ăn không phải tốt hơn sao?”
Thời Khanh Lạc nói: “Đúng là chuyện tốt nhưng đây là do ngỗng của ta tìm được, nó muốn đưa đến kinh thành, ta không muốn làm trái tâm nguyện của nó.”
Lương Minh Vũ: “……” Cái cớ này thật thanh tao, thoát tục.
Hắn ta không vui, hỏi lại nàng: “Sao ngươi biết Ngốc Ngốc muốn đưa đến kinh thành? Tại sao nó nhất quyết muốn đưa đến kinh thành chứ?”
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Việc này mà còn phải hỏi sao?”
Lương Minh Vũ chẳng hiểu gì: “???”
Thời Khanh Lạc trả lời nghi vấn của hắn ta: “Trân Quận chúa của Cẩm vương phủ các người muốn g.i.ế.c ngỗng con của ta, bảo ta hãy đợi đấy, ngươi cảm thấy ngỗng con của ta sẽ đưa hạt giống cho Cẩm vương phủ mấy người gieo trồng ư?”
“Ngỗng con của ta lòng dạ rất hẹp hòi, đối với người muốn g.i.ế.c rồi hầm thịt nó, nó sẽ không rộng lượng đâu.”
“Nhất định bây giờ trong lòng Trân Quận chúa vẫn còn muốn g.i.ế.c ngỗng và gia đình của nó, Ngốc Ngốc của ta rất sợ hãi.”
Ngốc Ngốc đứng bên cạnh, dường như rất tán đồng lời của nàng nên đã kêu vài tiếng với Lương Minh Vũ.
Giống như ý của nó là, nữ nhân xấu xa kia muốn hầm ta, ta có ngu mới đưa khoai tây đến nhà nàng ta.
Lương Minh Vũ: “……” Hóa ra Lương Minh Mẫn là nguyên nhân của mọi vấn đề.
Hắn ta nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng của Thời Khanh Lạc, thầm nghĩ người có lòng dạ hẹp hòi không phải Ngốc Ngốc, mà là nàng.
Lương Minh Vũ thật sự rất đau đầu, cũng không biết bên kia phụ vương đã xử lý chuyện trước đó như thế nào, bây giờ bên phía Bắc Thành cũng chẳng có tin tức gì.
“Cẩm vương phủ là Cẩm vương phủ, Trân Quận chúa là Trân Quận chúa, Thời nương tử không cần lo lắng.”
Hắn ta khuyên: “Hơn nữa nếu ngươi chịu đưa khoai tây đến Cẩm vương phủ để chúng ta quảng bá, phụ vương ta nhất định sẽ ghi nhớ công lao to lớn của ngươi, Trân Quận chúa cũng không dám làm gì đâu.”
Thời Khanh Lạc lại nhướng mày: “Trân Quận chúa không dám làm gì, ngươi có chắc không?”
Lương Minh Vũ: “……” Hắn ta thật sự không chắc.