Nàng ta để cho ngươi đưa một bộ nam trang đến, để cho một nha hoàn khác cũng mặc nam trạng, sau đó trộm chạy ra ngoài.
Bởi vì sợ những người khác phát hiện, chỉ chỉ chỏ chỏ, vì vậy cũng để bọn thị vệ lại trong viện.
Chẳng qua đi theo phía xa có mấy tên ám vệ.
Lương Minh Mẫn lớn lên dung mao tương đối diễm lệ, bây giờ thời tiết nóng, mặc nam trang cũng không che kín cổ.
Cho nên nhìn một cái đã thấy cổ không có hầu kết, lại cẩn thận nhìn lỗ tai một chút.
Cũng vì vậy lúc đi ngang qua con ngõ, đụng phải mấy nam nhân ăn mặc như thương nhân.
Mấy tên này làm bọn cướp thám tử vừa đến huyện Hà Dương, chuẩn bị nhìn chằm chằm một thương đội, chờ thương đôi rời đi huyện Hà Dương thì nửa đường chặn cướp.
Bọn họ vừa có tiền sẽ đi đến kỹ viện chơi đũa, cũng liếc mắt nhìn một cái đã biết hai người kia là nữ giả nam.
Đặc biệt là vóc người vô cùng tốt, vì vậy sinh ra chút sắc tâm.
Trong đó có một tên cướp thích nữ sắc, đi trước lưu manh trêu đùa Lương Minh Mẫn: "Tiểu công tử, bộ dạng của ngươi thật là trắng trẻo mềm mại, cũng rất xinh dẹp!"
Mấy tên này là hai ngày này đến huyện thành, cho nên không biết chuyện lúc trước, càng không biết người trước mặt là Quận chúa phủ Cẩm vương.
Nếu không cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám để mắt đến Quận chúa.
Lương Minh Mẫn bị người này làm cho ghê tởm, sắc mặt trầm xuống: "Tên xấu xí nhà ngươi cút xa cho ta."
Nam nhân như vậy, nhìn thật cay mắt.
Tên phỉ tặc này là là lão đại trong đám này, ở sơn trại cũng là một người đứng đầu nhỏ.
Vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa, nhưng không ngờ nữ nhân này lại nói gã xấu xí.
Quả thật vóc dáng của tên này rất xấu, mắt tám giác, mũi tẹt, trên mặt đều là tàn nhan, còn lùn nữa, cho nên tướng mạo là chỗ đau của gã.
Trước kia người nói gã xấu mộ đều đã có cỏ mọc cao rồi, lúc này trong lòng sinh ra mấy phần lệ khí.
"Vậy người xấu như ta, thật muốn nếm thử tư vị của nữ nhân xấu xí là ngươi."
Tiếp đó phân phó: "Các huynh đệ, bắt nàng ta lại cho ta, mang về sơn trại, chờ ta chơi chán rồi, thì ném cho các ngươi chơi."
Mấy người khác nghe vậy, lập tức cười híp mắt nói: "Dạ, lão đại."
Vì vậy đưa tay ra muốn bắt Lương Minh Mẫn và nha hoàn của Lương Minh Mẫn.
Lương Minh Mẫn không nghĩ đến mới vừa gặp mặt, nàng ta nữ giả nam đã bị tên này nhìn ra.
Mấu chốt còn là một nam nhân xấu xí mở miệng trêu chọc nàng ta, lại còn muốn làm nhục nàng ta.
"Càn rỡ, nam nhân xấu xí nhà ngươi, ta nhất định sẽ diệt hết cả tộc của ngươi."
Nam nhân xấu xí giễu cợt nói: "Chật chật, tiểu nương tử còn rất độc ác."
"Chẳng qua lão tử chỉ thích loại đanh đá độc ác như vậy, bắt về thu thập một trận sẽ trở nên ngoan ngoãn thôi."
Nói xong gã tự mình tiến lên muốn bắt Lương Minh Mẫn.
Nha hoàn mà Lương Minh Mẫn mang theo cũng biết chút võ công, nhưng không giỏi.
Cho nên rất nhanh đã bị ba tên nam nhân khác chế phục, cũng nhanh chóng bị trói lại, miệng còn nhét một cái khăn.
Từ động tác của ba người này, là có thể phát hiện bọn họ đã làm rất nhiều lần rồi.
Lương Minh Mẫn cũng bị nam nhân xấu xí này bắt được.
Nàng ta không biết võ công, giãy giụa hết sức, còn không ngừng đưa tay cào về phía đối phương.
Nam nhân xấu xí bị nàng ta cào mấy lần mặt, bởi vì móng tay của Lương Minh Mẫn dài, cho nên trên mặt của gã bị cáo ra vài vệt máu.
"Ba ba!"
Nam nhân xấu xí tức giận, trở tay cho Lương Minh Mẫn hai cái tát.
Nhất thời Lương Minh Mẫn bị đánh cho mơ màng, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là bị tát, ngay cả một đầu ngón tay cũng không ai dám động đến nàng ta.
Nàng ta thật sự muốn điên rồi: "Dân đen nhà ngươi, ta nhất định phải diệt cửu tộc của ngươi, để cho cả nhà ngươi đều c.h.ế.t sạch."
Nam nhân xấu xí càng tức giận, gã làm phỉ tặc chủ yếu cũng là vì nhà quá nghèo, bộ dạng lại xấu xí thấp lùn, khó tìm được việc làm.
Nhưng cho đến bây giờ người nhà đều không chê ghét gã, cho nên nữ nhân xấu xí này dám nguyền rủa cả nhà gã ta c.h.ế.t sạch, cũng đã đạp phải ranh giới cuối cùng của gã.
Gã đè nàng ta lên tường, cả người đè xuống.
“Nữ nhân thối, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ."
Nói xong lại cho Lương Minh Mẫn một bạt tai, trực tiếp hôn lên môi nàng ta
Hai tay thì sờ loạn khắp người Lương Minh Mẫn.
Lương Minh Mẫn trợn to hai mắt tức giận đã bị sự hoảng sợ thay thế.
Nàng ta thật sự sợ, nam nhân xâu xí này sẽ làm thật.
Chẳng những dám đánh nàng ta, còn không biết xấu hổ làm nhục nàng ta.
Nàng ta không ngừng phản kháng, chẳng qua sức lực không thể nào thắng nổi một nam nhân trưởng thành được.
Quần áo trên người bị xe mở, yếm và bả vai cũng bị lộ ra.
Mặc dù nàng ta nuôi không ít trai lơ, đó cũng đều là người có bộ dạng đẹp mắt, chủ động nhường nhịn dụ dỗ nàng ta.
Nàng ta nơi nào thấy được nam nhân vừa xấu vừa ỷ thế khi dễ nàng ta như vậy.
Lúc này nàng ta vừa tức vừa giận càng nhiều hơn là sợ hãi.
Tại sao có thể như vậy?
Đám ám vệ đâu?
Nếu hôm nay nàng ta bị nam nhân xấu xí này khi dễ thành công, nàng không chỉ phải diệt cửu tộc đám người này, còn phải g.i.ế.c hết tất cả ám vệ.
Nàng ta không ngừng giãy giụa, nhưng càng phảng kháng, càng khơi dậy nội tâm xấu xa của nam nhân xấu xí.
Bên kia, Trác Chính dẫn theo mấy thị vệ đi đưa đồ cho Tiêu Hàn Tranh.
Thời Khanh Lạc đang bận rộn trong xưởng, làm ra một nhóm xà phòng có mùi hương mới, để cho cậu ta đi đưa cho Tiêu Hàn Tranh nhìn một cái.
Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, bên này Thời Khanh Lạc ở xưởng làm ra món gì đó, cũng sẽ để cho người đưa qua cho Tiêu Hàn Tranh.
Gần đây hắn ta làm việc bên cạnh Thời Khanh Lạc, đây là lần thứ ba giúp đỡ đưa đồ đến huyện nha rồi.
Mới vừa đi đến con đường phải đi qua nếu muốn đi huyện nha, đột nhiên từ trong ngõ truyền đến một âm thanh không đúng.
Hắn ta có chút tò mò dẫn người đi vào.
Chỗ này không có gì, hẳn là từ ngõ hẻm ở trong góc bên kia truyền đến.
Hắn ta suy nghĩ một chút vẫn đi vào con ngõ.
Quẹo của một cái, chỉ thấy mấy nam nhân đang khi dễ hai nữ tử mặc nam trạng.
Nữ nhân bị đè trên tường kia chỉ còn lại một cái yếm, nàng ta đang không ngừng phản kháng, nhưng lại vô cùng.
Nam nhân khi dễ nàng ta, đang chuẩn bị đưa tay tháo yếm của nàng ta.
Trác Chính không nghĩ ban ngày ban mặt, mà lại có chuyện như vậy xảy ra
Vốn dĩ hắn ta không muốn quản, muốn trách cũng chỉ trách hai nữ nhân này xui xẻo.
Hơn nữa rõ ràng là nữ tử còn nữ giả nam trang đi rêu rao khắp nơi, khó trách bị để mắt đến, cũng là tự tìm.
Vừa mới chuẩn bị dẫn người đi ra, Lương Minh Mẫn phản kháng vừa lúc quay đầu nhìn về phía bên này, thấy được đám người Trác Chính.
Miệng của nàng ta bị nam nhân xấu xí che lại, vì vậy không ngừng dùng ánh mắt cầu xin Trác Chính, làm ra bộ dạng cầu cứu.
Trác Chính phát hiện, chỉ có thể dừng bước.
Vốn dĩ còn thầm mắng bị xui, lại bị nữ nhân kia thấy được.
Rốt cuộc có cứu hay không?