Lúc trước đã điều chế xong gia vị, nấu mấy chục cân thịt dê, lúc này mới làm cho mùi vị đạt đến trình độ cao nhất.
Sau khi hũ sành được làm thành công, nàng sẽ dạy những người đã được sàng lọc, bắt đầu làm đồ hộp thịt dê om, thịt dê kho, thịt dê hầm.
Ai cũng biết nấu thịt, nhưng cũng chỉ có thể ăn được mà thôi.
Cho nên mấu chốt của thịt dê hũ vẫn là làm thế nào cho thịt hũ không bị lọt khí, có thể cất giữ lâu mà không đổi chất.
Trước kia Thời Khanh Lạc chưa từng thử qua, hoàn toàn dựa theo 《 Chuyển kiếp bảo điển 》, cho nên dẫn theo mẹ chồng và tiểu cô nghiên cứu nửa ngày, mới thử nghiệm thành công.
"Một nhóm thịt dê này đã làm xong, mười ngày sau lại mở ra ăn thử, nếu như không biến chất, vậy thì đã thành công, có thể tiếp tục chế tạo nhiều hơn."
Mặc dù đã nghiêm ngặt tuân thu những bước làm cho thịt hũ không bị lọt khí biến chất, nhưng Thời Khanh Lạc vẫn chuẩn bị làm xong nhóm đầu tiên, mười ngày sau xem thử có ăn được không thì mới làm tiếp nhóm thứ hai.
Nếu biến chất, vậy lại thử làm lần nữa.
Tiêu Hàn Tranh vô cùng tin tưởng tiểu tức phụ, "Được."
Nhóm đầu tiên làm mấy trăm cân thịt dê, cho nên mỗi ngày trong xưởng đều truyền đến từng trận mùi thơm.
Làm cho người làm việc trong xưởng cùng với người qua đường thèm vô cùng.
Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu mới từ một huyện khác bàn xong chuyện làm ăn lông dê, trở về đã ngửa được mùi thơm này.
Nhất thời hai người cảm thấy vô cùng đói, nhìn nhau một cái vội vàng đi vào xưởng.
Hai người vào xưởng thì dựa theo mùi thơm đi đến một căn nhà.
Gã sai vặt canh giữ ở cửa không cho hai người đi vào, mà là trước tiên bẩm bái với Thời Khanh Lạc, sau khi nàng đồng ý mới cho đi vào.
Trái lại hai người Hề Duệ cũng không để ý, căn nhà này quan hệ đến công thức của xưởng đồ hộp, tất nhiên người ra vào phải kiểm định nghiêm khắc hơn.
"Khanh Lạc, ngươi đang làm thịt hũ? Đây cũng quá thơm đi."
Hề Duệ đi vào, đi đến trước mặt Thời Khanh Lạc đang phân phó người chưng thịt: "Ta đói quá, cho ta một phần đi?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Không thành vấn đề."
"Ta có thịt dê om, hầm, kho nấu canh, các ngươi đều nếm thử đi."
Vì vậy để cho ngươi lấy hai phần đã được nấu xong chuẩn bị bỏ vào hộp đóng kính đưa cho hai người.
Hai người Hề Duệ cũng không khách khí, cầm đũa lên nếm thử.
Rất nhanh đã ăn xong thịt dê kho và thịt dê om vàng: "Ăn ngon, lại cho thêm một phần của hai món này."
Khẩu vị của hai ngươi tương đối nặng, cho nên cũng không thích canh thịt dê.
Lương Hữu Tiêu không nhịn được xúc động: "Khanh Lạc, thịt dê hũ này cũng ăn quá ngon rồi."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Đây là tất nhiên, ta cùng với mẹ chồng và tiểu của cô mình phải mất mấy ngày, không ngừng thay đổi phương pháp điều chế, mới làm ra được mùi vị thơm như thế."
Lương Hữu Tiêu hỏi: "Sau khi làm xong thịt hũ này dù là mấy tháng cũng không đổi vị không thối?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, nếu không ta và Lão Tiêu cần gì phí nhiều sức lực mở xưởng đồ hộp chứ."
"Nếu như thịt dê đã nấu xong không bỏ vào hộp phong kín, trời nóng như vậy, ngày mai sẽ bị hư."
Gần đây thịt dê tương đối rẻ, đúng lúc có thể làm thịt hũ số lượng lớn.
Chờ mùa đông khô cạn, còn có tuyết rơi nhiều, dê không còn mập như bây giờ, số lượng cũng sẽ giảm rất nhiều, trái lại có thể tăng giá không ít.
Cho nên bây giờ làm nhiều thịt hũ, mùa đông có thể cầm đi bán là tốt nhất.
Hề Duệ cười nói: "Thịt dê đóng hộp này có thể để bao lâu?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Đến mùa đông cũng không thành vấn đề, ước chừng có thể nửa năm không bị biến chất."
"Hơn nữa mùi vị cũng sẽ không thay đổi quá nhiều, sẽ ăn ngon như ban đầu."
Nàng lại nói: "Vào mùa đông bỏ một hũ thịt hũ vào trong lò than hâm nóng lại, mọi người lại vây quanh lò than uống mấy ly rượu, nghĩ một chút có phải rất hưởng thụ hay không?"
Mùa đông mà có thịt dê ăn như vậy, hoặc là làm nồi lầu bỏ chút rau thịt dê vào, suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất tốt rồi.
Quả nhiên, sau khi Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu nghe xong, cũng rối rít gật đầu: "Đúng vậy, nghĩ đến đã cảm thấy rất thích ý!"
Hề Duệ cười nói: "Khanh Lạc, thịt hũ này ngươi chuẩn bị khi nào bán?"
Đồ ăn ngon như vậy, tất nhiên phải đưa chút về kinh thành cho tổ mẫu và mẫu thân nếm thử một chút.
Còn về tổ phụ và cha nhẫn tâm vứt hắn ta đến Bắc Cương này, hừ hừ, thèm c.h.ế.t bọn họ đi.
Thời Khanh Lạc trả lời: "Thời gian tốt nhất để bán những đồ hộp này là vào cuối thu, cho nên sau khi làm xong, mỗi tháng sẽ bán một ít ra ngoài, làm cho mọi người đều biết đến đồ hộp này.
"Đợi đến lúc cuối thu sẽ bán nhiều ra, tất nhiên giá cả cũng sẽ tăng lên."
Giai đoạn trước chỉ là quảng bá danh tiếng, để cho mọi người đều biết thịt hộp của huyện Hà Hương ăn rất ngon.
Đợi đến lúc trời lạnh, lượng tiêu thụ sẽ tuyệt đối không thấp.
Hề Duệ cười nói: "Vậy trước tiên ngươi bán cho ta một ít đi, ta đi đưa về kinh thành."
Cũng để cho người nhà ăn vào mùa đông cuối thu, còn có thể tiết kiệm được một chút.
Lương Hữu Tiêu cũng có suy nghĩ giống như vậy, "Đúng đúng, ta cũng muốn vận chuyển một ít về kinh thành, cho tổ mẫu và mẫu thân của ta nếm thử.
Xưởng len sợi của hắn ta và Hề Duệ cũng đã được mở, đến lúc đó lại đưa một ít sản phẩm len sợi về.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Trừ thịt dê đóng hộp ra, ta còn chuẩn bị làm nhưng thịt đóng hộp khác, trái cây đóng hộp."
Hề Duệ ngẩn ra, "Còn có thể làm đồ hộp trái cây sao."
Thời Khanh Lạc gật đầu: 'Tất nhiên có thể, ví dụ như chỗ này có nhiều lê, chúng ta có thể làm lê đồ hộp, sau đó đưa đến kinh thành hoặc những nơi khác bán.
Lương Hữu Tiêu không hiểu hỏi: "Lê đóng hộp làm thế nào? Bỏ lê tươi vào bên trong hộp dán lại sao?"
Thời Khanh Lạc bật cười: "Sao có thể, lê tươi bỏ vào hộp, không bao lâu nhất định sẽ hư."
"Tất nhiên đều phải nấu chín, sau đó cho thêm đường, mùi vị sẽ khác với lê tươi một chút."
"Mùa hè ướp lạnh lê đồ hộp này ăn vào cũng rất ngon."
"Chờ làm xong sẽ cho các ngươi nếm thử."
Thời Khanh Lạc tò mò hỏi: "Trừ lê ra, còn có thể làm những trái cây khác sao?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Trái cây đồ hộp có thể dùng đào, dương mai, vải, sơn trà, quất, nho làm."
Đây đều là trái cây hũ mà nàng thích ăn ở hiện đại.
Đến mùa hè thì mua bỏ một ít vào tủ lạnh, sau đó làm trái cây tô.
Trái cây của Bắc Cương chủ yếu là lê, đào, nho nàng chuẩn bị lấy ba loại này làm trái cây hũ.
Lúc trước Kỳ Y Dương có viết thư nhờ nghĩ cách làm giàu cho bá tánh, nàng đã đề nghị trồng mấy loại trái cây này.
Đến lúc đó nông dân bán không được, xưởng đồ hộp cũng có thể thu mua.
Huyện Hà Dương, cùng với huyện do Trác Quân quản hạt, nàng cũng đề nghị trồng trái cây.