Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 599




Tuy rằng phải cho Cẩm Vương nếm ngon ngọt, ra chủ ý cho Cẩm Vương, nhưng cũng không thể để gã ở trong khoảng thời gian ngắn tích lũy được nhiều tài phú.

Nếu không chờ khi gã cầm tiền đi chiêu binh mãi mã cải tiến đổi mới vũ khí, chính là chuyện xấu cho sự an ổn của Đại Lương.

Cho nên Thời Khanh Lạc đã tính rồi, Cẩm Vương cũng sẽ không nghĩ ra.

Quả nhiên, tuy rằng Cẩm Vương cảm thấy thời gian có chút dài, nhưng nhìn vào lợi ích lâu dài vẫn rất lớn.

Hiện tại cũng chưa đến lúc tranh đoạt thiên hạ, gã còn có thể chờ.

Hơn nữa nếu tính toán một chút, nếu có thể mưu phản thành công đoạt được thiên hạ, Bắc Cương cũng sẽ trở thành đất của gã, để người mở rộng diện gieo trồng dược liệu, cũng là hữu ích với gã.

“Được, bổn vương để người dựa theo kế hoạch của ngươi đi trồng.”

Gã lại nói, “Nếu gặp phải vấn đề gì, đến lúc đó còn cần Thời nương tử hỗ trợ chỉ đạo.”

Thời Khanh Lạc cười gật đầu, “Đây là đương nhiên.”

Thời Khanh Lạc lại cẩn thận nói một chút chuyện chú ý về trông bông và dược liệu cho Từ Tử Khâm.

Từ Tử Khâm càng nghe càng khiếp sợ, nếu không phải biết Thời Khanh Lạc vừa tới Bắc Cương không lâu, hắn ta đều cho rằng nàng sinh ra ở Bắc Cương hoặc là sống nhiều năm ở Bắc Cương.

Hắn ta để người chuẩn bị giấy bút, viết lại một ít trọng điểm ra.

Khoảng nửa canh giờ, chờ Từ Tử Khâm đều gần hiểu hết rồi, Thời Khanh Lạc đứng lên muốn cáo từ.

Cẩm Vương cười hỏi: “Hai ngày này ngươi muốn về huyện Hà Dương sao?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Vâng, ta chuẩn bị ngày mai xuất phát trở về.”

Cẩm Vương nghĩ rồi nói: “Vậy phiền chiếu cố cho Trường Thanh đạo trưởng nhiều một chút.”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Không thành vấn đề.”

Tiếp theo nàng lập tức đứng dậy rời đi.

Sau khi Thời Khanh Lạc rời đi, Từ Tử Khâm tiếc nuối nhìn bóng lưng biến mất của nàng.

“Vương gia, tuy rằng Thời Khanh Lạc này là nữ tử, nhưng lại có đại tài.”

“Về mặt kinh doanh còn giỏi hơn cả ta, nếu có thể để nàng hoàn toàn gia nhập phủ Cẩm vương, vậy thật sự chính là một em bé vàng.”

“Ta cảm giác nàng không chỉ am hiểu gieo trồng, kinh doanh cũng rất am hiểu.”

Cẩm Vương gật đầu, “Bổn vương cũng cảm thấy nàng là một nhân tài.

“Nếu nàng nguyện ý ra chủ ý cho chúng ta, vậy chứng minh vẫn cócơ hội để chúng ta kéo nàng lên cùng một con thuyền.”

Gã dừng một chút nói: “Ta thấy nàng rất coi trọng tướng công của mình, cho nên cũng phải mượn sức Tiêu Hàn Tranh.”

Từ Tử Khâm gật đầu, “Ta nghe nói Tiêu Hàn Trong này cũng là người có năng lực không tệ, nếu như hắn ở huyện Hà Dương làm ra chiến tích, vậy Vương gia có thể dành trước Hoàng đế dâng sổ con điều hắn đến Bắc Thành.”

“Chẳng những có lợi cho mượn sức, cũng có thể làm cho phu thê bọn họ giúp sức cho Vương gia.”

Cẩm Vương khẽ cười nói: “Tử Khâm có suy nghĩ rất giống ta.”

“Việc về hoa bạch điệp, ngươi cẩn thận gieo trồng đi.”

“Còn chuyện gieo trồng dược liệu, ngươi có thể cho người mang theo một ít người giỏi hái thuốc đi đến những nơi đã đánh dấu này nhìn xem, có phải rất thích hợp trồng loại dược liệu đó hay không.”

“Nếu xác định thích hợp, vậy nhanh chóng tìm hạt giống và mầm cây để bá tánh địa phương trồng.”

“Chỉ cần có người nguyện ý trồng, có thể giảm miễn thuế trong hai năm.”

Gã lại nói: “Như Thời Khanh Lạc nói, còn có thể ký khế ước với bọn họ, nếu bọn họ tự bán không được, vương phủ chúng ta có thể ra tiền dựa theo giá thị trường thu mua.”

Từ Tử Khâm cất kỹ xấp giấy của Thời Khanh Lạc, “Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Sau đó lập tức rời đi.

Lương Minh Vũ nói với Cẩm Vương: “Phụ vương, qua một đoạn thời gian ta muốn đi huyện Hà Dương nhìn xem.”



“Nghe nói huyện nha Hà Dương mở xưởng đồ hộp gì đó, ta có chút tò mò bọn họ làm cái gì.”

Cẩm Vương liếc Lương Minh Vũ một cái, “Có phải ngươi muốn đi làm chuyện khác hay không?”

Lương Minh Vũ ngượng ngùng cười nói, “Cũng coi như một công đôi việc, ta thật sự muốn đi xem.”

Thuận tiện nhìn thử Tiêu Hàn Tranh lớn lên như thế nào.

Cẩm Vương chưa bao giờ hạn chế con trai làm việc, vì thế nói: “Tùy ngươi, chẳng qua đừng làm chuyện đẩy người ra xa.”

Lương Minh Vũ gật đầu, “Lòng ta hiểu rõ, khẳng định sẽ không ảnh hưởng chuyện phụ vương muốn mượn sức bọn họ.”

Thời Khanh Lạc trở lại phủ Phó đô đốc, đi đến sân Tịch Dung, nói cho nàng ấy ngày mai có thể xuất phát.

Tịch Dung thay một bộ quần áo rồi lập tức đi ra cửa.

Thời Khanh Lạc lại đi đến viện của đám người Tiêu lão thái.

Lão thái thái đang hưởng thụ nha hoàn bóp vai.

Thấy Thời Khanh Lạc tới, bà ta vẫy tay với nha hoàn, “Ngươi đi xuống đi.”

Nha hoàn do dự một chút, lúc này mới hành lễ rời đi.

Lão thái thái bĩu môi, làm như bà ta không biết nha đầu này là người của Cát Xuân Như không bằng.

Chẳng qua có thể sai sử, bà ta cũng không vạch trần thân phận đối phương, chỉ là khi muốn nói gì quan trọng, đều sẽ để người đi ra ngoài.

Bà ta cười nhiệt tình tiếp đón, “Khanh Lạc tới à.”

Thời Khanh Lạc ngồi vào bên cạnh lão thái thái, “Lão thái thái, chúng ta ngày mai sẽ về huyện Hà Dương.”

Nàng hỏi: “Các ngươi là đi theo cùng nhau trở về, hay là ở lại Phủ Phó đô đốc?”

Tiêu lão thái thái cười nói: “Lão nhị mới làm cho Cát Xuân Như biếm thê làm thiếp, Liễu Như lại sắp sinh, phủ Phó đô đốc không ai quản gia cả.”

“Cho nên chúng ta sẽ không trở về huyện Hà Dương, ở lại nơi này giúp lão nhị trông coi một chút.”

Thời Khanh Lạc đã sớm đoán được lựa chọn của người Tiêu gia.

Bắc Thành là thành trì phồn hoa nhất Bắc Cương, ăn nhậu chơi bời không

thiếu.

Phủ Phó đô đốc có điều kiện, mạnh hơn khi ở huyện Hà Dương rất nhiều.

Đặc biệt là còn có thể nhân cơ hội này quản gia, tất nhiên đám người lão thái thái sẽ không nỡ rời đi.

Tuy nhiên để những người này lúc nào cũng có thể nhìn chằm chằm phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như còn tốt hơn là về huyện Hà Dương làm phiền bọn họ.

Nàng gật đầu, “Lão thái thái, trước kia bà và lão gia tử ở trong thôn chịu không ít khổ, ở lại phủ Phó đô đốc hưởng phúc cũng là chuyện tốt.”

Tiêu lão thái thái thích nghe Thời Khanh Lạc nói lời này, tất cả đều nói đến đáy lòng của bà ta.

Hiện tại bọn họ nên để lão nhị dưỡng lão hưởng phúc rồi.

“Đúng rồi, bình thường các ngươi chú ý Cát tiểu nương nhiều một chút, tuy rằng nàng ta đã bị biếm thê làm thiếp, nhưng nhiều ít cũng có chút quyền lợi, trong tay cũng còn có tiền.”

“Đệ đệ nàng ta đã dọn ra khỏi phủ, nhưng tám chín phần nàng ta sẽ muốn dùng bạc của phủ Phó đô đốc trợ cấp cho đệ đệ.”

“Hoặc đệ đệ nàng ta mượn uy phong của phủ Phó đô đốc.”

Nàng nhắc nhở, “Tiện nghi như vậy, đừng lại để người Cát gia chiếm.”

Vốn dĩ lão thái thái đã ném chuyện của Cát Xuân Như qua một bên.

Nghe được Thời Khanh Lạc nói, lập tức cảm thấy có đạo lý.

Cát Xuân Như lấy nhiều bạc của nhi tử bà ta trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, lúc trước còn trộm đưa bốn vạn lượng cho muội muội ở kinh thành, quả thực rất quá đáng.

Về sau phủ Phó đô đốc đều là đám người Đại Lang, sao có thể tiện nghi cho tỷ đệ Cát gia.